Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1146
Ss Tần
29/02/2024
Trong thư phòng không có nhiều không gian có thể giấu người, ông ta kiểm tra một lần, không thấy có cái gì.
Trong không gian thu hẹp như thế, cho dù là cao thủ Tông Sư cũng rất khó ẩn nấp.
Liễu Chấn Võ thở dài một hơi, trách cứ mình có phải đã quá nhạy cảm hay không.
Nhưng không biết tại sao, mắt của ông ta lúc này càng mấp máy mạnh hơn.
Lúc ông ta quay người chuẩn bị cất bước rời đi, ông ta đột nhiên nhìn thấy cái bóng của mình.
Con ngươi của Liễu Chấn Võ đột nhiên co rụt lại, trái tim bỗng đập nhanh hơn, tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cái bóng của ông ta thế mà lại không đồng đều với bước chân của ông ta.
Lúc ông ta cất bước, cái bóng vẫn còn đứng yên tại chỗ không hề động đậy.
Liễu Chấn Võ đứng ở nơi đó, siết chặt nắm đấm, chân khí tràn đầy cả người, đã chuẩn bị xong để chiến đấu.
Nhưng kẻ địch lại chưa hề xuất hiện.
Chỉ có cái bóng rời khỏi chân ông ta nằm trên sàn nhà.
Trái tim của Liễu Chấn Võ đập kịch liệt.
Ông ta là võ giả Hóa Kình đỉnh phong chỉ còn cách Tông Sư một chút nữa. Ông ta cũng không sợ gặp cao thủ, cho dù là Tông Sư, thậm chí là người vượt qua đỉnh võ đạo như Lý Dục Thần.
Bởi vì ít nhất đó cũng là người. Ít nhất có thể đánh được một trận.
Nhưng thứ trước mắt là cái gì?
Liễu Chấn Võ lui về sau hai bước.
Dưới ánh đèn, dưới chân của ông ta có cái bóng mới.
Mà cái bóng kia vẫn bất động.
Giống như ở đó có một người giống như ông ta, chỉ là ông ta không nhìn thấy, chỉ mỗi ánh đèn mới có thể chiếu rõ.
Một tiếng tiếng thở dài quỷ dị vang lên.
“Haiz… ”
“Ai?”, Liễu Chấn Võ giật nảy mình, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, ướt đẫm phía sau lưng của ông.
“Xoẹt… ”
Cái bóng chậm rãi di động, chợt trái chợt phải, giống như người không thể nhìn thấy kia đang đi qua đi lại trong phòng.
“Ai? Nếu còn không hiện thân, đừng trách tôi không khách khí!”
Dường như lời cảnh cáo của Liễu Chấn Võ không đưa đến tác dụng gì.
Cái bóng vẫn còn đang di chuyển trái phải, chỉ có tiếng thở dài càng thêm kéo dài, nhìn qua có vẻ cảm xúc của người kia không hề tốt đẹp gì, giống như đang tiếc hận vì đã mất đi cái gì quý giá.
Liễu Chấn Võ rót chân khí vào lòng bàn tay, dựa theo quỹ tích chuyển động của cái bóng để phán đoán vị trí của người kia, sau đó đánh một chưởng về phía cái bóng.
Ông ta có thể thay mặt Liễu Kim Sinh ra tay ở đại hội võ lâm, chứng tỏ thực lực của ông ta không thấp, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Nam Giang, phía dưới Tông Sư, ông ta mà nói là thứ hai, cũng không có mấy người dám xưng là thứ nhất.
Một chưởng toàn lực của ông ta, cho dù chỉ bị chưởng phong quét đến, võ giả bình thường cũng không chịu nổi.
Trong không gian thu hẹp như thế, cho dù là cao thủ Tông Sư cũng rất khó ẩn nấp.
Liễu Chấn Võ thở dài một hơi, trách cứ mình có phải đã quá nhạy cảm hay không.
Nhưng không biết tại sao, mắt của ông ta lúc này càng mấp máy mạnh hơn.
Lúc ông ta quay người chuẩn bị cất bước rời đi, ông ta đột nhiên nhìn thấy cái bóng của mình.
Con ngươi của Liễu Chấn Võ đột nhiên co rụt lại, trái tim bỗng đập nhanh hơn, tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cái bóng của ông ta thế mà lại không đồng đều với bước chân của ông ta.
Lúc ông ta cất bước, cái bóng vẫn còn đứng yên tại chỗ không hề động đậy.
Liễu Chấn Võ đứng ở nơi đó, siết chặt nắm đấm, chân khí tràn đầy cả người, đã chuẩn bị xong để chiến đấu.
Nhưng kẻ địch lại chưa hề xuất hiện.
Chỉ có cái bóng rời khỏi chân ông ta nằm trên sàn nhà.
Trái tim của Liễu Chấn Võ đập kịch liệt.
Ông ta là võ giả Hóa Kình đỉnh phong chỉ còn cách Tông Sư một chút nữa. Ông ta cũng không sợ gặp cao thủ, cho dù là Tông Sư, thậm chí là người vượt qua đỉnh võ đạo như Lý Dục Thần.
Bởi vì ít nhất đó cũng là người. Ít nhất có thể đánh được một trận.
Nhưng thứ trước mắt là cái gì?
Liễu Chấn Võ lui về sau hai bước.
Dưới ánh đèn, dưới chân của ông ta có cái bóng mới.
Mà cái bóng kia vẫn bất động.
Giống như ở đó có một người giống như ông ta, chỉ là ông ta không nhìn thấy, chỉ mỗi ánh đèn mới có thể chiếu rõ.
Một tiếng tiếng thở dài quỷ dị vang lên.
“Haiz… ”
“Ai?”, Liễu Chấn Võ giật nảy mình, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, ướt đẫm phía sau lưng của ông.
“Xoẹt… ”
Cái bóng chậm rãi di động, chợt trái chợt phải, giống như người không thể nhìn thấy kia đang đi qua đi lại trong phòng.
“Ai? Nếu còn không hiện thân, đừng trách tôi không khách khí!”
Dường như lời cảnh cáo của Liễu Chấn Võ không đưa đến tác dụng gì.
Cái bóng vẫn còn đang di chuyển trái phải, chỉ có tiếng thở dài càng thêm kéo dài, nhìn qua có vẻ cảm xúc của người kia không hề tốt đẹp gì, giống như đang tiếc hận vì đã mất đi cái gì quý giá.
Liễu Chấn Võ rót chân khí vào lòng bàn tay, dựa theo quỹ tích chuyển động của cái bóng để phán đoán vị trí của người kia, sau đó đánh một chưởng về phía cái bóng.
Ông ta có thể thay mặt Liễu Kim Sinh ra tay ở đại hội võ lâm, chứng tỏ thực lực của ông ta không thấp, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Nam Giang, phía dưới Tông Sư, ông ta mà nói là thứ hai, cũng không có mấy người dám xưng là thứ nhất.
Một chưởng toàn lực của ông ta, cho dù chỉ bị chưởng phong quét đến, võ giả bình thường cũng không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.