Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 114
Ss Tần
06/08/2023
Lý Dục Thần tất nhiên không sợ, song, khi chị Mai nói vậy, anh lại có hơi lo lắng cho Đinh Hương.
“Chị Mai, chị không sợ gã ta quay về tiệm trả thù tiếp hả?”
“Cái này thì không đâu. Sáu Sẹo rất sợ mất mặt, hôm nay gã ta đã nói sẽ không đến quán cơm của chúng tôi gây chuyện thì chắc chắn sẽ không đến”.
Lý Dục Thần vẫn cảm thấy không đáng tin lắm, người như Sáu Sẹo sao mà biết giữ lời hứa chứ?
Chị Mai thấy anh cau mày thì kéo tay Lý Dục Thần lắc lắc, sáp lại gần: “Anh Lý à, anh Lý nhỏ của tôi ơi! Cứ yên tâm đi, có tôi ở đây thì sẽ không để cho Sáu Sẹo làm gì cậu đâu”.
Lý Dục Thần ngửi thấy mùi dầu rán bánh trên người chị Mai thì chợt nhớ đến gương mặt của ông chủ Vương trong tiệm.
Anh lo ông ta sẽ cầm dao tới chém mình.
“Chị Mai, tôi còn có việc nên đi trước nhé”.
Lý Dục Thần không về mà đi thẳng đến phía Nam thành phố.
Anh và Mã Sơn đã hẹn Hoàng Tam ở đó.
Hoàng Tam cũng xuất thân từ nhặt ve chai, không ở cùng một khu vực với nhưng lại thường xuyên gặp mặt.
Anh ta và Mã Sơn đều là vua lượm ve chai có tiếng.
Hai người này còn thường xuyên đánh nhau.
Ấn tượng của Lý Dục Thần về Hoàng Tam chỉ dừng lại ở việc tên này hay thích táy máy tay chân, đông trộm tây thó.
Và khi đánh không lại Mã Sơn thì Hoàng Tam sẽ bắt nạt anh và Đinh Hương.
Anh từng vì Đinh Hương mà đánh nhau với Hoàng Tam, dùng vôi sống ném vào mắt anh ta.
Về sau thế nào thì Lý Dục Thần cũng không biết.
Nghe Mã Sơn kể là Hoàng Tam vẫn nhặt ve chai, có điều làm lớn hơn trước đây, mở cả một cái vựa thu mua ve chai.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở một quán ăn nổi tiếng.
Hoàng Tam mặc đầy người hàng hiệu, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng bản to, cổ tay cũng đeo đồng hồ bằng vàng nhưng không biết là thật hay giả.
Mã Sơn vuốt dây chuyền vàng của đối phương hỏi: “Ngâm trong nước có nổi lên không?”
Hoàng Tam híp đôi mắt tam giác lại, khinh bỉ nói: “Tôi là loại người ấy sao?”
Mã Sơn đáp: “Chúng tôi biết Hoàng Tam anh buôn bán được lắm, đừng keo kiệt thế, dẫn anh em đi kiếm tiền với”.
Hoàng Tam nói: “Tôi toàn kiếm món tiền lớn, không chơi tiền lẻ, chỉ cần anh có vốn thì tôi sẽ dẫn anh theo, không có thì sang bên chơi đi”.
Mã Sơn chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Tôi không có tiền nhưng anh ta có”.
Hoàng Tam liếc Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vừa đổi kiểu tóc mới, trông khá giống cậu ấm cô chiêu nhà giàu.
“Vị này là…”
Hoàng Tam cảm thấy quen quen, nhưng không nhớ ra.
Mã Sơn nói: “Cậu chủ Lý, kẻ có tiền”.
“Chị Mai, chị không sợ gã ta quay về tiệm trả thù tiếp hả?”
“Cái này thì không đâu. Sáu Sẹo rất sợ mất mặt, hôm nay gã ta đã nói sẽ không đến quán cơm của chúng tôi gây chuyện thì chắc chắn sẽ không đến”.
Lý Dục Thần vẫn cảm thấy không đáng tin lắm, người như Sáu Sẹo sao mà biết giữ lời hứa chứ?
Chị Mai thấy anh cau mày thì kéo tay Lý Dục Thần lắc lắc, sáp lại gần: “Anh Lý à, anh Lý nhỏ của tôi ơi! Cứ yên tâm đi, có tôi ở đây thì sẽ không để cho Sáu Sẹo làm gì cậu đâu”.
Lý Dục Thần ngửi thấy mùi dầu rán bánh trên người chị Mai thì chợt nhớ đến gương mặt của ông chủ Vương trong tiệm.
Anh lo ông ta sẽ cầm dao tới chém mình.
“Chị Mai, tôi còn có việc nên đi trước nhé”.
Lý Dục Thần không về mà đi thẳng đến phía Nam thành phố.
Anh và Mã Sơn đã hẹn Hoàng Tam ở đó.
Hoàng Tam cũng xuất thân từ nhặt ve chai, không ở cùng một khu vực với nhưng lại thường xuyên gặp mặt.
Anh ta và Mã Sơn đều là vua lượm ve chai có tiếng.
Hai người này còn thường xuyên đánh nhau.
Ấn tượng của Lý Dục Thần về Hoàng Tam chỉ dừng lại ở việc tên này hay thích táy máy tay chân, đông trộm tây thó.
Và khi đánh không lại Mã Sơn thì Hoàng Tam sẽ bắt nạt anh và Đinh Hương.
Anh từng vì Đinh Hương mà đánh nhau với Hoàng Tam, dùng vôi sống ném vào mắt anh ta.
Về sau thế nào thì Lý Dục Thần cũng không biết.
Nghe Mã Sơn kể là Hoàng Tam vẫn nhặt ve chai, có điều làm lớn hơn trước đây, mở cả một cái vựa thu mua ve chai.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở một quán ăn nổi tiếng.
Hoàng Tam mặc đầy người hàng hiệu, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng bản to, cổ tay cũng đeo đồng hồ bằng vàng nhưng không biết là thật hay giả.
Mã Sơn vuốt dây chuyền vàng của đối phương hỏi: “Ngâm trong nước có nổi lên không?”
Hoàng Tam híp đôi mắt tam giác lại, khinh bỉ nói: “Tôi là loại người ấy sao?”
Mã Sơn đáp: “Chúng tôi biết Hoàng Tam anh buôn bán được lắm, đừng keo kiệt thế, dẫn anh em đi kiếm tiền với”.
Hoàng Tam nói: “Tôi toàn kiếm món tiền lớn, không chơi tiền lẻ, chỉ cần anh có vốn thì tôi sẽ dẫn anh theo, không có thì sang bên chơi đi”.
Mã Sơn chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Tôi không có tiền nhưng anh ta có”.
Hoàng Tam liếc Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vừa đổi kiểu tóc mới, trông khá giống cậu ấm cô chiêu nhà giàu.
“Vị này là…”
Hoàng Tam cảm thấy quen quen, nhưng không nhớ ra.
Mã Sơn nói: “Cậu chủ Lý, kẻ có tiền”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.