Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1172
Ss Tần
07/03/2024
Ông ta đưa tay chỉ vào một góc quảng trường.
Đám người tách ra, có người đẩy một chiếc xe tới, trên xe đặt một cái chiếc lồng, bên trong lồng giam giữ một thứ tóc tai bù xù, toàn thân dinh dính.
Vật kia nằm ở trong lồng, cái bụng phình lên, rất giống một con cóc mọc ra đầu người.
Luật sư bào chữa thay đổi sắc mặt.
Dân chúng trên đảo nhìn thấy thứ này đều không hiểu, không biết đây là vật gì.
Trữ Phượng Toàn đứng lên, chỉ vào người bên trong lồng, nói: “Các vị phụ lão, mọi người hãy mở to hai mắt ra nhìn xem cô ấy là ai?”
Không biết có một trận gió bay đến từ nơi nào, vừa vặn thổi mái tóc của người trong lồng lên.
Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, hóa ra đây là một người, không khỏi hít một hơi lạnh.
Có người tinh mắt kinh ngạc kêu lên: “Cô ấy… Cô ấy là Nhã Nhã! Là Nhã Nhã!”
Được người đó nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đều nhận ra.
Bố mẹ Nhã Nhã đều xông lên, bổ nhào vào trước chiếc lồng, đau lòng kêu gào: “Nhã Nhã! Nhã Nhã!”
Lại quay người quỳ xuống với Trữ Phượng Toàn, khẩn cầu nói: “Tam đảo chủ, sao con gái của tôi lại thành như vậy? Tam đảo chủ, ông nhất định phải cứu con bé!”
Trữ Phượng Toàn đỡ bọn họ dậy, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã, nói: “Hai vị, nén bi thương đi, Nhã Nhã đã chết, chính là bị bọn họ hại!”
Ông ta đưa tay chỉ vào James và luật sư bào chữa: “Đây chính là con gái mặt trời mà mấy người nói sao? Đây chính là tắm rửa trong ánh sáng huy hoàng của thần? Không! Đây là địa ngục! Mấy người đúng là ma quỷ! Hại người ta thành ra như vậy mà còn ở nơi này giảo biện. Lấy danh nghĩa của thần để dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng, sau đó giết, mổ bụng khoét tim, bỏ bọn họ lại trên biển, lấy tà thuật để thi thể hóa yêu, biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này. Loại ác ma đó, nếu hôm nay thả ông ta rời đi, đảo Cửu Long còn không bằng chìm xuống luôn cho rồi!”
“Không thể thả ông ta đi!”
“Báo thù cho Nhã Nhã!”
“Giết người thì đền mạng!”
“Ném ông ta xuống biển!”
“Đúng, ném xuống biển!”
“Ném xuống biển!”
“Ném xuống biển! Ném xuống biển! Ném xuống biển!…”
Các cư dân trên đảo đồng loạt hô to, cơn giận lên thẳng mây xanh.
Dìm xuống biển là một kiểu hình phạt cổ xưa của riêng đảo Cửu Long, cũng là hình phạt nghiêm khắc nhất.
Đảo Cửu Long trôi nổi ngoài biển, dân biển sinh sống nhờ vào biển, họ tin rằng, trong biển có thần linh. Họ cũng tin, trong biển có ác ma.
Kẻ ác, đương nhiên cần ác ma trừng phạt.
Jame bị phán dìm xuống biển.
Trước mặt chứng cứ đanh thép và ý dân dâng trào, người biện hộ không tiếp tục biện hộ nữa, lặng lẽ đi xuống.
Jame vẫn im lặng, và không vì bị phán tử hình mà tỏ ra sợ hãi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngước về phía ánh mặt trời chói lọi, trên khuôn mặt bình tĩnh còn có chút khinh thường, trong ánh mắt lại tràn đầy hào quang rực lửa.
Đám người tách ra, có người đẩy một chiếc xe tới, trên xe đặt một cái chiếc lồng, bên trong lồng giam giữ một thứ tóc tai bù xù, toàn thân dinh dính.
Vật kia nằm ở trong lồng, cái bụng phình lên, rất giống một con cóc mọc ra đầu người.
Luật sư bào chữa thay đổi sắc mặt.
Dân chúng trên đảo nhìn thấy thứ này đều không hiểu, không biết đây là vật gì.
Trữ Phượng Toàn đứng lên, chỉ vào người bên trong lồng, nói: “Các vị phụ lão, mọi người hãy mở to hai mắt ra nhìn xem cô ấy là ai?”
Không biết có một trận gió bay đến từ nơi nào, vừa vặn thổi mái tóc của người trong lồng lên.
Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, hóa ra đây là một người, không khỏi hít một hơi lạnh.
Có người tinh mắt kinh ngạc kêu lên: “Cô ấy… Cô ấy là Nhã Nhã! Là Nhã Nhã!”
Được người đó nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đều nhận ra.
Bố mẹ Nhã Nhã đều xông lên, bổ nhào vào trước chiếc lồng, đau lòng kêu gào: “Nhã Nhã! Nhã Nhã!”
Lại quay người quỳ xuống với Trữ Phượng Toàn, khẩn cầu nói: “Tam đảo chủ, sao con gái của tôi lại thành như vậy? Tam đảo chủ, ông nhất định phải cứu con bé!”
Trữ Phượng Toàn đỡ bọn họ dậy, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã, nói: “Hai vị, nén bi thương đi, Nhã Nhã đã chết, chính là bị bọn họ hại!”
Ông ta đưa tay chỉ vào James và luật sư bào chữa: “Đây chính là con gái mặt trời mà mấy người nói sao? Đây chính là tắm rửa trong ánh sáng huy hoàng của thần? Không! Đây là địa ngục! Mấy người đúng là ma quỷ! Hại người ta thành ra như vậy mà còn ở nơi này giảo biện. Lấy danh nghĩa của thần để dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng, sau đó giết, mổ bụng khoét tim, bỏ bọn họ lại trên biển, lấy tà thuật để thi thể hóa yêu, biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này. Loại ác ma đó, nếu hôm nay thả ông ta rời đi, đảo Cửu Long còn không bằng chìm xuống luôn cho rồi!”
“Không thể thả ông ta đi!”
“Báo thù cho Nhã Nhã!”
“Giết người thì đền mạng!”
“Ném ông ta xuống biển!”
“Đúng, ném xuống biển!”
“Ném xuống biển!”
“Ném xuống biển! Ném xuống biển! Ném xuống biển!…”
Các cư dân trên đảo đồng loạt hô to, cơn giận lên thẳng mây xanh.
Dìm xuống biển là một kiểu hình phạt cổ xưa của riêng đảo Cửu Long, cũng là hình phạt nghiêm khắc nhất.
Đảo Cửu Long trôi nổi ngoài biển, dân biển sinh sống nhờ vào biển, họ tin rằng, trong biển có thần linh. Họ cũng tin, trong biển có ác ma.
Kẻ ác, đương nhiên cần ác ma trừng phạt.
Jame bị phán dìm xuống biển.
Trước mặt chứng cứ đanh thép và ý dân dâng trào, người biện hộ không tiếp tục biện hộ nữa, lặng lẽ đi xuống.
Jame vẫn im lặng, và không vì bị phán tử hình mà tỏ ra sợ hãi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngước về phía ánh mặt trời chói lọi, trên khuôn mặt bình tĩnh còn có chút khinh thường, trong ánh mắt lại tràn đầy hào quang rực lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.