Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1252
Ss Tần
19/04/2024
Ông ta không sợ đối thủ cường đại, nhưng ông ta lại sợ những chuyện mình không biết.
Sợ hãi những chuyện mình không biết là bản năng bẩm sinh của con người.
Không có tin tức đầy đủ cộng thêm những nhân tố chưa biết, có nghĩa là chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Mà Hoàng Phủ Hiền đưa Lang Dụ Văn đi, Từ Thông tạm thời không nghĩ ra biện pháp ngăn cản.
Ông ta có thể uy hiếp Nghê Hoài Kỳ, nhưng không dám đắc tội Hoàng Phủ Hiền.
Nghê Hoài Kỳ là Tông Sư, mặc dù Từ Thông cũng hơi kiêng dè, nhưng cũng chỉ là kiêng dè thôi, vẫn còn chưa tới trình độ khiến ông ta sợ hãi.
Nhà họ Nghê ở ngay Kinh Khẩu, tiếp giáp với thành phố Long, cách Cô Tô cũng không xa. Ông ta biết rất rõ về Nghê Hoài Kỳ và nhà họ Nghê, có rất nhiều thủ đoạn có thể dùng.
Nhưng Hoàng Phủ Hiền lại không giống.
Hoàng Phủ Hiền là người ở Dự Chương, cho dù tay Từ Thông có dài đến đâu thì cũng không có khả năng duỗi tay tới chuyện ở Giang Đông, cách một Hoàn Nam, ngả vào vùng đất Cán Phàn được.
Huống chi thế lực của gia tộc Hoàng Phủ cũng không phải thứ mà nhà họ Nghê có thể so sánh nổi.
Mà Hoàng Phủ Hiền còn là Đại Tông Sư thành danh đã lâu, nghe đồn thực lực của ông ta không kém gì Chu Khiếu Uyên.
Từ Thông nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Nghê Hoài Kỳ, suy nghĩ thật nhanh, nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.
Ông ta để điện thoại lên bàn, lấy một cái điện thoại khác ra từ trong ngăn kéo, gửi một tin nhắn đi, chỉ có hai chữ:
Tình huống?
Nghê Hoài Kỳ thấy Từ Thông ở đầu kia trầm mặc, cho là ông ta đang sợ, càng thêm đắc ý mà cười.
Ông ta không có chú ý tới một thuộc hạ ở sau lưng ông ta lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng bấm mấy cái lên trên màn hình.
Trên màn hình điện thoại của Từ Thông xuất hiện ba chữ: Sói đã đi
Từ Thông nhíu mày.
Lang Dụ Văn đúng là đã bị Hoàng Phủ Hiền đưa đến Kim Lăng, vậy thì ông ta không còn cách nào nữa.
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo được mạng sống của Lang Dụ Văn, chỉ cần vẫn còn sống, chờ Lý Dục Thần xuất quan sẽ có thể cứu về.
“Từ Thông! Ông còn không mau trả lại đồ nhà tôi!”
Đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói của Nghê Hoài Kỳ.
Từ Thông hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên một vẻ tàn khốc, nói ra: “Có gan thì ông hãy đến Cô Tô tìm tôi”.
Dứt lời, ông ta liền cúp điện thoại.
Lần này đến lượt Nghê Hoài Kỳ ngây ngẩn cả người.
Ông ta không rõ, đã đến lúc này rồi, Từ Thông dựa vào cái gì mà còn ngang tàng như thế?
Ngay trước mặt nhiều đệ tử như vậy, Nghê Hoài Kỳ không biết để mặt vào đâu nữa, huống chi bây giờ tổ tiên của nhà họ Nghê còn đang bị đưa lên mấy chục chiếc xe tải vận chuyển đến các con sông khác nhau, ông ta có thể không hận, không nóng nảy được sao!
“Hừ! Hay cho ông Từ Thông, ông đã quên mất Tông Sư không thể bị làm nhục sao? Đi, theo tôi đánh tới Cô Tô, chém đầu Từ Thông xuống tế tổ tiên nhà họ Nghê tôi!”
Bỗng nhiên ông ta nhìn sang hai người đang treo trên cây, nói với một đệ tử bên cạnh:
Sợ hãi những chuyện mình không biết là bản năng bẩm sinh của con người.
Không có tin tức đầy đủ cộng thêm những nhân tố chưa biết, có nghĩa là chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Mà Hoàng Phủ Hiền đưa Lang Dụ Văn đi, Từ Thông tạm thời không nghĩ ra biện pháp ngăn cản.
Ông ta có thể uy hiếp Nghê Hoài Kỳ, nhưng không dám đắc tội Hoàng Phủ Hiền.
Nghê Hoài Kỳ là Tông Sư, mặc dù Từ Thông cũng hơi kiêng dè, nhưng cũng chỉ là kiêng dè thôi, vẫn còn chưa tới trình độ khiến ông ta sợ hãi.
Nhà họ Nghê ở ngay Kinh Khẩu, tiếp giáp với thành phố Long, cách Cô Tô cũng không xa. Ông ta biết rất rõ về Nghê Hoài Kỳ và nhà họ Nghê, có rất nhiều thủ đoạn có thể dùng.
Nhưng Hoàng Phủ Hiền lại không giống.
Hoàng Phủ Hiền là người ở Dự Chương, cho dù tay Từ Thông có dài đến đâu thì cũng không có khả năng duỗi tay tới chuyện ở Giang Đông, cách một Hoàn Nam, ngả vào vùng đất Cán Phàn được.
Huống chi thế lực của gia tộc Hoàng Phủ cũng không phải thứ mà nhà họ Nghê có thể so sánh nổi.
Mà Hoàng Phủ Hiền còn là Đại Tông Sư thành danh đã lâu, nghe đồn thực lực của ông ta không kém gì Chu Khiếu Uyên.
Từ Thông nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Nghê Hoài Kỳ, suy nghĩ thật nhanh, nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.
Ông ta để điện thoại lên bàn, lấy một cái điện thoại khác ra từ trong ngăn kéo, gửi một tin nhắn đi, chỉ có hai chữ:
Tình huống?
Nghê Hoài Kỳ thấy Từ Thông ở đầu kia trầm mặc, cho là ông ta đang sợ, càng thêm đắc ý mà cười.
Ông ta không có chú ý tới một thuộc hạ ở sau lưng ông ta lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng bấm mấy cái lên trên màn hình.
Trên màn hình điện thoại của Từ Thông xuất hiện ba chữ: Sói đã đi
Từ Thông nhíu mày.
Lang Dụ Văn đúng là đã bị Hoàng Phủ Hiền đưa đến Kim Lăng, vậy thì ông ta không còn cách nào nữa.
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo được mạng sống của Lang Dụ Văn, chỉ cần vẫn còn sống, chờ Lý Dục Thần xuất quan sẽ có thể cứu về.
“Từ Thông! Ông còn không mau trả lại đồ nhà tôi!”
Đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói của Nghê Hoài Kỳ.
Từ Thông hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên một vẻ tàn khốc, nói ra: “Có gan thì ông hãy đến Cô Tô tìm tôi”.
Dứt lời, ông ta liền cúp điện thoại.
Lần này đến lượt Nghê Hoài Kỳ ngây ngẩn cả người.
Ông ta không rõ, đã đến lúc này rồi, Từ Thông dựa vào cái gì mà còn ngang tàng như thế?
Ngay trước mặt nhiều đệ tử như vậy, Nghê Hoài Kỳ không biết để mặt vào đâu nữa, huống chi bây giờ tổ tiên của nhà họ Nghê còn đang bị đưa lên mấy chục chiếc xe tải vận chuyển đến các con sông khác nhau, ông ta có thể không hận, không nóng nảy được sao!
“Hừ! Hay cho ông Từ Thông, ông đã quên mất Tông Sư không thể bị làm nhục sao? Đi, theo tôi đánh tới Cô Tô, chém đầu Từ Thông xuống tế tổ tiên nhà họ Nghê tôi!”
Bỗng nhiên ông ta nhìn sang hai người đang treo trên cây, nói với một đệ tử bên cạnh:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.