Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1255
Ss Tần
19/04/2024
Từ Thông cầm một quân đen trong tay, xem ra là đang khổ sở suy nghĩ.
Nghê Hoài Kỳ cười lạnh trong lòng, sắp chết đến nơi rồi mà còn có tâm trạng đánh cờ.
Lát nữa Xà Bích Thanh đi, để xem ông còn có thể làm gì nữa?
Từ Thông đang do dự, Xà Bích Thanh lại khoan thai thưởng thức trà, Nghê Hoài Kỳ xem cờ không nói chuyện.
Cứ như vậy, ba người ngồi trong đình, tất cả đều trầm mặc, chỉ có bếp lò bên cạnh truyền đến tiếng nước sôi sôi trào.
Mà lúc này, trong sân nhà họ Phan ở thành phố Long lại có một đám người bịt mặt vọt vào.
Ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, khí thế hung hăng.
Nhất là ba người cầm đầu, vừa xuất hiện đã đánh, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn.
Đám bảo vệ nhà họ Phan vừa quát hỏi một tiếng: “Người nào?”
Đã bị vỗ một chưởng lên ngực, bay ra ngoài.
Rầm một tiếng rơi xuống đất, đã trước ngực bốc lên một làn khói xanh, kêu vang xì xì, còn mang theo một mùi da thịt khét lẹt khó ngửi.
Người bên cạnh giật nảy mình, muốn đi đỡ người kia, lại phát hiện người kia đã chết rồi.
Đến khi quay đầu, chỉ thấy hai tay của người bịt mặt vừa rồi đánh chết người kia đỏ rực lên giống như bàn ủi nung đỏ.
Mà một người bịt mặt khác thì cầm một con dao phay trong tay.
Lúc đám bảo vệ nhà họ Phan xông lên liền bị người kia chém lung tung, nhìn như không có kết cấu gì, lại như chém dưa thái rau, tất cả đều ngã xuống đất.
Trong chớp mắt, bọn họ đã vọt đến dưới tán cây hòe.
Người bịt mặt thứ ba có dáng người nhỏ gầy hơn chút, đứng sau lưng bọn họ. Chỉ thấy người đó giơ tay lên một cái, hai sợi dây thừng thô to quấn trên cây liền đứt đoạn, hai người treo trên cây cũng rơi xuống, được hai người phía trước đỡ được.
Ba người đang muốn rời đi, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: “Cứ định đi như vậy sao?”
Hóa ra là Nghê Cường nghe được động tĩnh đi ra.
Nghê Cường là cháu trai đằng nội của Nghê Hoài Kỳ, cũng là đệ tử thân truyền của Nghê Hoài Kỳ.
Anh ta được vinh dự kỳ tài võ học có thiên phú nhất nhà họ Nghê từ sau Nghê Hoài Kỳ, không đến bốn mươi đã đạt đến Hóa Kình đỉnh phong, nếu cứ tiếp tục tiến lên trước sẽ có thể trông thấy ngưỡng cửa Tông Sư.
Nghê Hoài Kỳ cố ý để anh ta lại, chính là sợ sau khi mình rời đi, Từ Thông phái người đến nhà họ Phan cứu người.
Có Nghê Cường ở đây, chỉ cần người tới không phải cao thủ Tông Sư thì cũng không cần lo lắng.
Nghê Cường nói xong, trên thân bộc phát ra một khí thế cường đại, sát ý nồng đậm bao phủ lấy đám người bịt mặt.
Người bịt mặt chỉ có thể buông Mã Sơn và Thái Vĩ Dân xuống.
Ba người nhanh chóng tản ra, tạo thành đội hình tam giác bao vây Nghê Cường lại.
Anh ta cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Cho dù có luyện công phu ngoại gia tốt thế nào thì cũng không ăn nhằm gì. Chỉ bằng đám tép riu mấy người mà đã muốn đến nơi này cứu người ư?”
Ba người không nói lời nào, chỉ liếc nhau một cái, đột nhiên phát động công kích.
Nghê Hoài Kỳ cười lạnh trong lòng, sắp chết đến nơi rồi mà còn có tâm trạng đánh cờ.
Lát nữa Xà Bích Thanh đi, để xem ông còn có thể làm gì nữa?
Từ Thông đang do dự, Xà Bích Thanh lại khoan thai thưởng thức trà, Nghê Hoài Kỳ xem cờ không nói chuyện.
Cứ như vậy, ba người ngồi trong đình, tất cả đều trầm mặc, chỉ có bếp lò bên cạnh truyền đến tiếng nước sôi sôi trào.
Mà lúc này, trong sân nhà họ Phan ở thành phố Long lại có một đám người bịt mặt vọt vào.
Ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, khí thế hung hăng.
Nhất là ba người cầm đầu, vừa xuất hiện đã đánh, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn.
Đám bảo vệ nhà họ Phan vừa quát hỏi một tiếng: “Người nào?”
Đã bị vỗ một chưởng lên ngực, bay ra ngoài.
Rầm một tiếng rơi xuống đất, đã trước ngực bốc lên một làn khói xanh, kêu vang xì xì, còn mang theo một mùi da thịt khét lẹt khó ngửi.
Người bên cạnh giật nảy mình, muốn đi đỡ người kia, lại phát hiện người kia đã chết rồi.
Đến khi quay đầu, chỉ thấy hai tay của người bịt mặt vừa rồi đánh chết người kia đỏ rực lên giống như bàn ủi nung đỏ.
Mà một người bịt mặt khác thì cầm một con dao phay trong tay.
Lúc đám bảo vệ nhà họ Phan xông lên liền bị người kia chém lung tung, nhìn như không có kết cấu gì, lại như chém dưa thái rau, tất cả đều ngã xuống đất.
Trong chớp mắt, bọn họ đã vọt đến dưới tán cây hòe.
Người bịt mặt thứ ba có dáng người nhỏ gầy hơn chút, đứng sau lưng bọn họ. Chỉ thấy người đó giơ tay lên một cái, hai sợi dây thừng thô to quấn trên cây liền đứt đoạn, hai người treo trên cây cũng rơi xuống, được hai người phía trước đỡ được.
Ba người đang muốn rời đi, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: “Cứ định đi như vậy sao?”
Hóa ra là Nghê Cường nghe được động tĩnh đi ra.
Nghê Cường là cháu trai đằng nội của Nghê Hoài Kỳ, cũng là đệ tử thân truyền của Nghê Hoài Kỳ.
Anh ta được vinh dự kỳ tài võ học có thiên phú nhất nhà họ Nghê từ sau Nghê Hoài Kỳ, không đến bốn mươi đã đạt đến Hóa Kình đỉnh phong, nếu cứ tiếp tục tiến lên trước sẽ có thể trông thấy ngưỡng cửa Tông Sư.
Nghê Hoài Kỳ cố ý để anh ta lại, chính là sợ sau khi mình rời đi, Từ Thông phái người đến nhà họ Phan cứu người.
Có Nghê Cường ở đây, chỉ cần người tới không phải cao thủ Tông Sư thì cũng không cần lo lắng.
Nghê Cường nói xong, trên thân bộc phát ra một khí thế cường đại, sát ý nồng đậm bao phủ lấy đám người bịt mặt.
Người bịt mặt chỉ có thể buông Mã Sơn và Thái Vĩ Dân xuống.
Ba người nhanh chóng tản ra, tạo thành đội hình tam giác bao vây Nghê Cường lại.
Anh ta cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Cho dù có luyện công phu ngoại gia tốt thế nào thì cũng không ăn nhằm gì. Chỉ bằng đám tép riu mấy người mà đã muốn đến nơi này cứu người ư?”
Ba người không nói lời nào, chỉ liếc nhau một cái, đột nhiên phát động công kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.