Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1276
Ss Tần
19/04/2024
Trên giang hồ, những võ giả này đều có danh tiếng, ra vào sơn trang Hồng Vũ đã nhìn quen Tông Sư.
Nhưng bọn họ chưa từng gặp qua Tông Sư trẻ tuổi như vậy.
Tuy nói chuyện xảy ra trên đại hội võ lâm Tiền Đường đã sớm truyền khắp giang hồ, bọn họ cũng có nghe thấy Tông Sư mới xuất hiện – Lý Dục Thần, là công tử đến từ nhà họ Lý Thủ đô.
Nhưng anh không khỏi cũng quá trẻ.
Tông Sư họ từng gặp qua, có mấy ai không phải già đến bảy tám mươi tuổi, năm sáu mươi tuổi bước vào cảnh giới Tông Sư đã là kỳ tài võ học hiếm có.
Người trước mắt cũng chỉ hai mươi mấy tuổi đi.
Khiến trong lòng không ít người sinh ra hoài nghi.
“Cậu thật sự là Lý Dục Thần?”, người cầm đầu nhìn anh từ trên xuống dưới.
Lý Dục Thần không trả lời. Anh không muốn nói lời thừa, chỉ đi từng bước một vào trong sơn trang.
“Dừng lại!”, người kia thấy anh không đáp lời, càng thêm hoài nghi, quát lớn: “Không cần biết cậu là ai, thì cũng không thể giết người tại sơn trang Hồng Vũ! Nơi này là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo Hoa Đông!”
Lý Dục Thần dừng lại, nhìn anh ta hỏi: “Anh là môn hạ của ai?”
Người kia chưa trả lời, bên cạnh đã có người nói thay anh ta.
“Đây là Lý Nam Lý sư huynh, được người đời xưng là Tiểu Bá Vương Mân Nam! Sư phụ anh ta chính là Dương Nguyên Tấn – Tông Sư Mân Nam, cũng là tổng bí thư hiệp hội võ đạo Hoa Đông, đang ở trong sơn trang Hồng Vũ”.
Mỗi lần người khác nói ra danh hiệu của anh ta, đặc biệt là nhắc đến sư phụ – Tông Sư Dương Nguyên Tấn, trên mặt Lý Nam đều hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Tại hiệp hội, tổng bí thư có thực quyền. Mặc dù nghe không uy phong bằng hội trưởng và phó hội trưởng, nhưng nắm giữ thực quyền, công việc cụ thể của hiệp hội đều do tổng bí thư xử lý.
Dương Nguyên Tấn thường làm việc ở trong sơn trang Hồng Vũ, mấy đệ tử đắc lực đi theo bên cạnh ông ta. Lý Nam chính là một trong số đó.
Lý Nam ngẩng mặt, lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
“Anh cũng họ Lý?”, Lý Dục Thần hỏi một câu.
“Chính xác”.
“Nể mặt họ Lý, anh đi đi”.
Lý Nam chợt sửng sốt, trong lòng tự nhủ đây là lời gì? Nếu anh muốn nhận người trong tộc, hẳn nên thân thiết hơn chút, để anh ta đi thì tính là gì?
“Tại sao tôi phải đi?”, Lý Nam cả giận nói: “Tôi đi theo sư phụ làm việc ở đây, dựa vào đâu mà bảo tôi đi? Thực ra cậu, cậu đến làm gì?”
“Giết người”.
Lý Dục Thần bước về phía trước một bước.
“Giết… Giết ai?”, Lý Nam theo bản năng lui về sau một bước.
Anh ta cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ, như một ngọn núi ép về phía anh ta.
Mà bên trong uy áp như núi này, còn ẩn chưa kiếm ý và sát khí nồng nặc.
“Hoàng Phủ Hiền, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông! Còn nữa, giết kẻ dám cản đường tôi!”, Lý Dục Thần nói.
Anh vừa nói ra lời này, đám người kia liền phần phật tản ra, nhường ra một con đường.
Chỉ có Lý Nam còn ngẩn ngơ đứng giữa.
Nhưng bọn họ chưa từng gặp qua Tông Sư trẻ tuổi như vậy.
Tuy nói chuyện xảy ra trên đại hội võ lâm Tiền Đường đã sớm truyền khắp giang hồ, bọn họ cũng có nghe thấy Tông Sư mới xuất hiện – Lý Dục Thần, là công tử đến từ nhà họ Lý Thủ đô.
Nhưng anh không khỏi cũng quá trẻ.
Tông Sư họ từng gặp qua, có mấy ai không phải già đến bảy tám mươi tuổi, năm sáu mươi tuổi bước vào cảnh giới Tông Sư đã là kỳ tài võ học hiếm có.
Người trước mắt cũng chỉ hai mươi mấy tuổi đi.
Khiến trong lòng không ít người sinh ra hoài nghi.
“Cậu thật sự là Lý Dục Thần?”, người cầm đầu nhìn anh từ trên xuống dưới.
Lý Dục Thần không trả lời. Anh không muốn nói lời thừa, chỉ đi từng bước một vào trong sơn trang.
“Dừng lại!”, người kia thấy anh không đáp lời, càng thêm hoài nghi, quát lớn: “Không cần biết cậu là ai, thì cũng không thể giết người tại sơn trang Hồng Vũ! Nơi này là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo Hoa Đông!”
Lý Dục Thần dừng lại, nhìn anh ta hỏi: “Anh là môn hạ của ai?”
Người kia chưa trả lời, bên cạnh đã có người nói thay anh ta.
“Đây là Lý Nam Lý sư huynh, được người đời xưng là Tiểu Bá Vương Mân Nam! Sư phụ anh ta chính là Dương Nguyên Tấn – Tông Sư Mân Nam, cũng là tổng bí thư hiệp hội võ đạo Hoa Đông, đang ở trong sơn trang Hồng Vũ”.
Mỗi lần người khác nói ra danh hiệu của anh ta, đặc biệt là nhắc đến sư phụ – Tông Sư Dương Nguyên Tấn, trên mặt Lý Nam đều hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Tại hiệp hội, tổng bí thư có thực quyền. Mặc dù nghe không uy phong bằng hội trưởng và phó hội trưởng, nhưng nắm giữ thực quyền, công việc cụ thể của hiệp hội đều do tổng bí thư xử lý.
Dương Nguyên Tấn thường làm việc ở trong sơn trang Hồng Vũ, mấy đệ tử đắc lực đi theo bên cạnh ông ta. Lý Nam chính là một trong số đó.
Lý Nam ngẩng mặt, lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
“Anh cũng họ Lý?”, Lý Dục Thần hỏi một câu.
“Chính xác”.
“Nể mặt họ Lý, anh đi đi”.
Lý Nam chợt sửng sốt, trong lòng tự nhủ đây là lời gì? Nếu anh muốn nhận người trong tộc, hẳn nên thân thiết hơn chút, để anh ta đi thì tính là gì?
“Tại sao tôi phải đi?”, Lý Nam cả giận nói: “Tôi đi theo sư phụ làm việc ở đây, dựa vào đâu mà bảo tôi đi? Thực ra cậu, cậu đến làm gì?”
“Giết người”.
Lý Dục Thần bước về phía trước một bước.
“Giết… Giết ai?”, Lý Nam theo bản năng lui về sau một bước.
Anh ta cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ, như một ngọn núi ép về phía anh ta.
Mà bên trong uy áp như núi này, còn ẩn chưa kiếm ý và sát khí nồng nặc.
“Hoàng Phủ Hiền, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông! Còn nữa, giết kẻ dám cản đường tôi!”, Lý Dục Thần nói.
Anh vừa nói ra lời này, đám người kia liền phần phật tản ra, nhường ra một con đường.
Chỉ có Lý Nam còn ngẩn ngơ đứng giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.