Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1289
Ss Tần
19/04/2024
Chạy đến trước mặt, chỉ thấy Bách Phú Minh đứng ở đó, mắt mở thật to, cũng không nhúc nhích.
“Sư phụ, làm sao thế?”
“Sư phụ không sao chứ?”
Các đệ tử lắc lư cơ thể của Bách Phú Minh.
Bách Phú Minh như tỉnh mộng, cơ thể lảo đảo, lẩm bẩm nói: “Tôi hiểu rồi! Cuối cùng tôi đã hiểu rồi!”
Các đệ tử thấy hình như ông ta không bị thương, nên cũng yên tâm.
“Sư phụ, sư phụ đã đánh bại Lý Dục Thần ư?”
“Đúng thế, sư phụ, con nhìn thấy Lý Dục Thần bị thương, hắn đang chảy máu!”
“Sư phụ, sư phụ lợi hại quá! Tông sư Hoàng Phủ cũng không đánh lại được, sư phụ lại đánh bại được hắn!”
…
Các đệ tử hưng phấn, anh một câu tôi một câu nói.
Bách Phú Minh lại không vui.
Ông ta ngửa cổ thở dài một tiếng, nói: “Sư phụ không đánh bại cậu ta”.
“Vậy sao cậu ta bị thương?”
“Cậu ta là vô địch, không ai có thể đánh bại cậu ta! Ngày đó ở Tiền Đường, khi cậu ta giết Itazura Kazuyoshi, đã dùng đường kiếm vô địch đó. Lúc đó, sư phụ không nhìn rõ. Hôm nay, đã nhìn rõ rồi. Ngay trước mặt sư phụ, đường kiếm đó, khiến trời đất kinh sợ, quỷ thần khóc lóc!”
“Sư phụ…”, các đệ tử không hiểu Bách Phú Minh đang nói gì.
“Đường kiếm đó đủ để chém giết tất cả! Trước măt uy lực của đường kiếm đó, tất cả là cát bụi!”, Bách Phú Minh nói tiếp: “Nếu đường kiếm đó giáng xuống người sư phụ, thì các cậu cũng không nhìn thấy sư phụ nữa”.
Các đệ tử nghe Bách Phú Minh kể lại sự việc khi đó không khỏi cảm thấy háo hức khi tưởng tượng ra nhát kiếm uy lực lồng lộng kia.
“Vậy… Sư phụ, người làm thế nào thoát được nhát kiếm đấy? Làm thế nào làm Lý Dục Thần bị thương?”
“Sư phụ không tránh được nhát kiếm đó. Không ai có thể tránh được nhát kiếm đó! Sư phụ không hề làm cậu ta bị thương mà là tự cậu ta làm mình bị thương!”
“Tự anh ta ư?”
“Đúng vậy, là tự cậu ta làm…”
Bách Phú Minh nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Khi Lý Dục Thần đếm tới ba, ông ta nhìn thấy thần chết từ trên trời giáng xuống.
Nhát kiếm hủy diệt đất trời đó mang theo thứ ánh sáng đen của Cửu U chém toạc không gian.
Đứng trước uy lực của nhát kiếm đó, đừng nói là phản kháng hay tránh né, ngay cả động đậy thôi Bách Phú Minh cũng không làm được, thậm chí cả suy nghĩ của ông ta cũng đóng băng.
Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Lý Dục Thần bỗng nhiên thu kiếm về.
Thế nhưng, uy lực của nhát kiếm này thực sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả Lý Dục Thần cũng không thể kiểm soát nổi, cho nên anh đành phải đảo ngược kiếm khí, dùng thân thể của mình để đỡ lấy nhát kiếm ấy, kiếm chém thẳng vào đùi của anh.
Bách Phú Minh trông thấy máu bắn tung tóe ra lập tức biến mất trong khoảng không mà kiếm khí tạo ra.
Không gian bị bổ đôi ra khép kín trở lại, sản sinh ra một nguồn năng lượng khổng lồ.
“Sư phụ, làm sao thế?”
“Sư phụ không sao chứ?”
Các đệ tử lắc lư cơ thể của Bách Phú Minh.
Bách Phú Minh như tỉnh mộng, cơ thể lảo đảo, lẩm bẩm nói: “Tôi hiểu rồi! Cuối cùng tôi đã hiểu rồi!”
Các đệ tử thấy hình như ông ta không bị thương, nên cũng yên tâm.
“Sư phụ, sư phụ đã đánh bại Lý Dục Thần ư?”
“Đúng thế, sư phụ, con nhìn thấy Lý Dục Thần bị thương, hắn đang chảy máu!”
“Sư phụ, sư phụ lợi hại quá! Tông sư Hoàng Phủ cũng không đánh lại được, sư phụ lại đánh bại được hắn!”
…
Các đệ tử hưng phấn, anh một câu tôi một câu nói.
Bách Phú Minh lại không vui.
Ông ta ngửa cổ thở dài một tiếng, nói: “Sư phụ không đánh bại cậu ta”.
“Vậy sao cậu ta bị thương?”
“Cậu ta là vô địch, không ai có thể đánh bại cậu ta! Ngày đó ở Tiền Đường, khi cậu ta giết Itazura Kazuyoshi, đã dùng đường kiếm vô địch đó. Lúc đó, sư phụ không nhìn rõ. Hôm nay, đã nhìn rõ rồi. Ngay trước mặt sư phụ, đường kiếm đó, khiến trời đất kinh sợ, quỷ thần khóc lóc!”
“Sư phụ…”, các đệ tử không hiểu Bách Phú Minh đang nói gì.
“Đường kiếm đó đủ để chém giết tất cả! Trước măt uy lực của đường kiếm đó, tất cả là cát bụi!”, Bách Phú Minh nói tiếp: “Nếu đường kiếm đó giáng xuống người sư phụ, thì các cậu cũng không nhìn thấy sư phụ nữa”.
Các đệ tử nghe Bách Phú Minh kể lại sự việc khi đó không khỏi cảm thấy háo hức khi tưởng tượng ra nhát kiếm uy lực lồng lộng kia.
“Vậy… Sư phụ, người làm thế nào thoát được nhát kiếm đấy? Làm thế nào làm Lý Dục Thần bị thương?”
“Sư phụ không tránh được nhát kiếm đó. Không ai có thể tránh được nhát kiếm đó! Sư phụ không hề làm cậu ta bị thương mà là tự cậu ta làm mình bị thương!”
“Tự anh ta ư?”
“Đúng vậy, là tự cậu ta làm…”
Bách Phú Minh nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Khi Lý Dục Thần đếm tới ba, ông ta nhìn thấy thần chết từ trên trời giáng xuống.
Nhát kiếm hủy diệt đất trời đó mang theo thứ ánh sáng đen của Cửu U chém toạc không gian.
Đứng trước uy lực của nhát kiếm đó, đừng nói là phản kháng hay tránh né, ngay cả động đậy thôi Bách Phú Minh cũng không làm được, thậm chí cả suy nghĩ của ông ta cũng đóng băng.
Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Lý Dục Thần bỗng nhiên thu kiếm về.
Thế nhưng, uy lực của nhát kiếm này thực sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả Lý Dục Thần cũng không thể kiểm soát nổi, cho nên anh đành phải đảo ngược kiếm khí, dùng thân thể của mình để đỡ lấy nhát kiếm ấy, kiếm chém thẳng vào đùi của anh.
Bách Phú Minh trông thấy máu bắn tung tóe ra lập tức biến mất trong khoảng không mà kiếm khí tạo ra.
Không gian bị bổ đôi ra khép kín trở lại, sản sinh ra một nguồn năng lượng khổng lồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.