Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1300
Ss Tần
19/04/2024
A Đông xoa đầu, dường như không hiểu tại sao tự dưng lại nợ Lý Dục Thần một mạng, nhưng anh ta vẫn nói: “Cảm ơn anh Lý!”
Lý Dục Thần phát hiện người này cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, tính tình ngang bướng, thảo nào phải đòi mình lau bàn sạch sẽ mới đặt lại chỗ cũ. Thì ra không phải anh ta ngang ngược, mà là ngu đần, chỉ đi theo Hoàng Tam lăn lộn giang hồ, theo cách gọi của Thành phố Hòa thì là đàn em không có đầu óc.
Lý Dục Thần chợt cảm thấy tò mò, kiểu người như vậy mà mở quán nướng thì làm ăn được hay sao?
Anh không so đo với A Đông, mà quay sang nói với Hoàng Tam: “Được rồi, đừng quỳ diễn trò nữa, đứng dậy đi”.
Cuối cùng Hoàng Tam cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta đứng dậy, xoa khuôn mặt sưng tấy.
Đám đàn em của anh ta cũng đứng lên, thấp thỏm đứng bên cạnh.
“Quán nướng này rốt cuộc là sao thế này? Chủ cũ đâu?”, Lý Dục Thần bỗng hỏi.
“Hả?”, Hoàng Tam đột nhiên bị hỏi, sợ đến mức run rẩy: “Đúng là… Đúng là có chuyện như vậy thật, lần trước sau khi chuyện Lâm thiếu gia xảy ra ở đây, chủ cũ sợ quá, không muốn kinh doanh nữa nên tôi bảo cu Đông mua lại”.
“Ồ?”, Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Hoàng Tam: “Thế tức là anh có lòng tốt giúp người ta à?”
“Đương… Đương nhiên rồi, tôi còn trả phí chuyển nhượng cao gấp ba lần bình thường đấy”, Hoàng Tam giơ tay thề thốt.
“Thế vợ chồng chủ cũ đi đâu rồi, anh dẫn tôi đi gặp họ”, Lý Dục Thần nói.
“Họ dọn đi thì tôi không còn liên lạc với họ nữa, tôi cũng không biết hai vợ chồng bọn họ đi đâu”.
“Anh không biết? Được rồi, vậy tôi bảo anh Thái đi tìm vậy”.
Lý Dục Thần lấy điện thoại di động ra gọi cho anh Thái, bảo gã ta đến đây ngay.
Hoàng Tam sợ hãi, muốn ngăn cản nhưng lại không biết lấy cớ gì, anh ta cũng không dám tỏ thái độ tráo trở trước mặt anh.
Thái Vĩ Dân bị thương chưa khỏi hẳn, đang ở nhà dưỡng bệnh, bỗng nhận được cuộc gọi của Lý Dục Thần, tưởng là có chuyện gì nên lo lắng chạy tới ngay.
Đến nơi, nghe kể đầu đuôi câu chuyện, Lý Vĩ Dân thầm căng thẳng, gã ta hiểu ngay dụng ý của Lý Dục Thần khi gọi mình đến đây.
Gã ta trừng Hoàng Tam rồi nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tại tôi không biết quản lý, tôi thay mặt các anh em xin lỗi cậu!”
Lý Dục Thần nói với giọng lạnh lùng: “Tôi cần anh xin lỗi à?”
Thái Vĩ Dân chỉ cảm thấy toàn thân rét run, gã ta cứ đứng yên ở đó, câm như hến.
Hoàng Tam và đám đàn em bên cạnh thì sợ mất mật.
Bình thường những tên đàn em này mới chỉ nghe nhắc đến tên của cậu Lý chứ chưa từng gặp mặt, vì thế không có cảm giác gì với Lý Dục Thần. Nhưng với bọn họ mà nói, Thái Vĩ Dân là ông lớn hàng thật giá thật.
Bây giờ, hơn một nửa thế lực ngầm của Thành phố Hòa đều do Thái Vĩ Dân quản lý. Thậm chí nhiều thế lực quanh Thành phố Hòa cũng nằm trong tay gã ta.
Trước đây biệt danh của gã ta là anh Thái, giờ thì không còn mấy ai gọi thế nữa. Người trong giới giang hồ đều gọi gã ta là ông trùm Thái.
Thái Vĩ Dân tàn nhẫn có tiếng, nếu ai dám đắc tội gã ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nghe nói ông lớn Chu Lợi Quân cả Vụ Châu từng bị gã ta chặt ra cho chó ăn.
Đối mặt với Thái Vĩ Dân, đám du côn này sợ gã ta một phép.
Lý Dục Thần phát hiện người này cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, tính tình ngang bướng, thảo nào phải đòi mình lau bàn sạch sẽ mới đặt lại chỗ cũ. Thì ra không phải anh ta ngang ngược, mà là ngu đần, chỉ đi theo Hoàng Tam lăn lộn giang hồ, theo cách gọi của Thành phố Hòa thì là đàn em không có đầu óc.
Lý Dục Thần chợt cảm thấy tò mò, kiểu người như vậy mà mở quán nướng thì làm ăn được hay sao?
Anh không so đo với A Đông, mà quay sang nói với Hoàng Tam: “Được rồi, đừng quỳ diễn trò nữa, đứng dậy đi”.
Cuối cùng Hoàng Tam cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta đứng dậy, xoa khuôn mặt sưng tấy.
Đám đàn em của anh ta cũng đứng lên, thấp thỏm đứng bên cạnh.
“Quán nướng này rốt cuộc là sao thế này? Chủ cũ đâu?”, Lý Dục Thần bỗng hỏi.
“Hả?”, Hoàng Tam đột nhiên bị hỏi, sợ đến mức run rẩy: “Đúng là… Đúng là có chuyện như vậy thật, lần trước sau khi chuyện Lâm thiếu gia xảy ra ở đây, chủ cũ sợ quá, không muốn kinh doanh nữa nên tôi bảo cu Đông mua lại”.
“Ồ?”, Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Hoàng Tam: “Thế tức là anh có lòng tốt giúp người ta à?”
“Đương… Đương nhiên rồi, tôi còn trả phí chuyển nhượng cao gấp ba lần bình thường đấy”, Hoàng Tam giơ tay thề thốt.
“Thế vợ chồng chủ cũ đi đâu rồi, anh dẫn tôi đi gặp họ”, Lý Dục Thần nói.
“Họ dọn đi thì tôi không còn liên lạc với họ nữa, tôi cũng không biết hai vợ chồng bọn họ đi đâu”.
“Anh không biết? Được rồi, vậy tôi bảo anh Thái đi tìm vậy”.
Lý Dục Thần lấy điện thoại di động ra gọi cho anh Thái, bảo gã ta đến đây ngay.
Hoàng Tam sợ hãi, muốn ngăn cản nhưng lại không biết lấy cớ gì, anh ta cũng không dám tỏ thái độ tráo trở trước mặt anh.
Thái Vĩ Dân bị thương chưa khỏi hẳn, đang ở nhà dưỡng bệnh, bỗng nhận được cuộc gọi của Lý Dục Thần, tưởng là có chuyện gì nên lo lắng chạy tới ngay.
Đến nơi, nghe kể đầu đuôi câu chuyện, Lý Vĩ Dân thầm căng thẳng, gã ta hiểu ngay dụng ý của Lý Dục Thần khi gọi mình đến đây.
Gã ta trừng Hoàng Tam rồi nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tại tôi không biết quản lý, tôi thay mặt các anh em xin lỗi cậu!”
Lý Dục Thần nói với giọng lạnh lùng: “Tôi cần anh xin lỗi à?”
Thái Vĩ Dân chỉ cảm thấy toàn thân rét run, gã ta cứ đứng yên ở đó, câm như hến.
Hoàng Tam và đám đàn em bên cạnh thì sợ mất mật.
Bình thường những tên đàn em này mới chỉ nghe nhắc đến tên của cậu Lý chứ chưa từng gặp mặt, vì thế không có cảm giác gì với Lý Dục Thần. Nhưng với bọn họ mà nói, Thái Vĩ Dân là ông lớn hàng thật giá thật.
Bây giờ, hơn một nửa thế lực ngầm của Thành phố Hòa đều do Thái Vĩ Dân quản lý. Thậm chí nhiều thế lực quanh Thành phố Hòa cũng nằm trong tay gã ta.
Trước đây biệt danh của gã ta là anh Thái, giờ thì không còn mấy ai gọi thế nữa. Người trong giới giang hồ đều gọi gã ta là ông trùm Thái.
Thái Vĩ Dân tàn nhẫn có tiếng, nếu ai dám đắc tội gã ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nghe nói ông lớn Chu Lợi Quân cả Vụ Châu từng bị gã ta chặt ra cho chó ăn.
Đối mặt với Thái Vĩ Dân, đám du côn này sợ gã ta một phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.