Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1336
Ss Tần
19/04/2024
Cô gái khom người, hai tay đặt lên đầu gối, không ngừng cúi người xin lỗi ông lão và đám người: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi cũng đến khám bệnh, tôi đi từ Tây Tạng dến, đã đi ba năm mới đến được thủ đô, đều dựa vào Dochi kéo xe. Dochi rất ngoan, rất nghe lời, nó thực sự không có bệnh gì”.
Nghe cô ta nói như vậy, mọi người cùng đồng cảm.
“Cùng thật đáng thương!”
“Đúng thế, trên xe là con của cô ta phải không, đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!”
Cũng có người nói: “Có đáng thương đi nữa cũng không thể thả chó cắn người, cắn người rồi thì phải bồi thường”.
“Đúng thế, kẻ đáng thương ắt phải có chỗ đáng hận! Nơi này là thủ đô, văn minh, nuôi chó thì phải được phép!”
Mọi người mỗi người một câu.
Cô gái vẫn đang khom lưng xin lỗi.
Con chó ngồi bên xe đẩy, dường như cảm nhận được ý thù địch, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vì càng lúc càng nhiều người vây xem, bảo vệ từ nãy vẫn xem kịch cuối cùng lên tiếng: “Đừng xem nữa, đừng xem nữa, chặn hết cửa của Bách Thảo Đường rồi!”
Lại chỉ cô gái nói: “Con chó của cô cắn người, mau chóng đền tiền đi, cô xem bao nhiêu người vây quanh, thật khó coi!”
Cô gái khom người, vẫn luôn miệng nói xin lỗi. Nghe thấy lời của bảo vệ, cô như hạ quyết tâm, bắt đầu móc túi.
Cô ta rút ra một bọc vải từ trong túi, mở ra từng lớp, bên trong có một đống tiền lẻ nhăn nhúm.
“Tất cả tôi chỉ có bấy nhiêu tiền, đưa hết cho ông đấy”, cô ta nói.
Ông lão nhìn một cái, tức giận nói: “Đây chỉ có mấy đồng? Không đủ đền tiên tay áo của tôi!”
Bảo vệ cũng nói: “Cô không có tiền thì khám bệnh thế nào, lại còn đăng ký số của Bạch đại phu, đăng ký khám Bạch đại phu cần ba trăm đồng, tiền này của cô cũng không đủ đăng ký”.
Một cô gái bên cạnh nói: “Ôi thật đáng thương”.
Nói xong liền đi ra từ đám đông, đến trước mặt cô gái, lấy ra một trăm đồng: “Dì à, tôi là sinh viên đại học thủ đô, tôi cũng không có nhiều tiền, đây là chút tấm lòng của tôi, cô cầm lấy đi”.
Có cô gái làm gương, không ít người cũng đứng ra, lấy ra một trăm hai trăm.
Cũng có người nói: “Đã năm nào ròi còn ai mang tiền mặt, tôi chỉ có điện thoại, này, bảo vệ, anh vào trong đổi ít tiền mặt ra đây”.
Cô gái tháy rất nhiều tiền được đưa qua liền sững sờ, một lát sau, mới khom lưng thật sâu với cô gái và những người cho tiền, nói bằng tiếng phổ thông không lưu loát lắm:
“Cảm ơn cô gái! Cảm ơn mọi người! Nhưng tôi không thể nhận số tiền này! Tuy tôi nghèo, nhưng tôi không phải ăn xin. Tiền của các vị, là các vị hoặc bố mẹ các vị vất vả kiếm được, tôi không thể nhận”.
Cô ta nhìn ông lão trên mặt đất: “Xin lỗi, Đa Cát nhà tôi lỡ cắn ông. Tôi không có tiền bồi thường cho ông, tôi có thể giặt quần áo, nấu cơm cho ông, làm việc cho ông, hầu hạ ông để đền bù ông. Xin ông hãy tha thứ cho Đa Cát!”
Ông lão mặt đầy ghét bỏ: “Ai, ai cần cô làm việc, ai cần cô hầu hạ chứ? Nhìn lại quần áo trên người cô đi, tắm rửa sạch sẽ bản thân cô trước đi đã! Không ngửi thử xem cái mùi trên người cô, chẳng thua kém gì con chó cả!”
Cô ta vẫn không tức giận, cũng không khóc thút thít như phụ nữ bình thường chịu ấm ức. Trên mặt cô ta vẫn mang vẻ hiền lành và khiêm tốn, khom người xin lỗi ông lão.
Nghe cô ta nói như vậy, mọi người cùng đồng cảm.
“Cùng thật đáng thương!”
“Đúng thế, trên xe là con của cô ta phải không, đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!”
Cũng có người nói: “Có đáng thương đi nữa cũng không thể thả chó cắn người, cắn người rồi thì phải bồi thường”.
“Đúng thế, kẻ đáng thương ắt phải có chỗ đáng hận! Nơi này là thủ đô, văn minh, nuôi chó thì phải được phép!”
Mọi người mỗi người một câu.
Cô gái vẫn đang khom lưng xin lỗi.
Con chó ngồi bên xe đẩy, dường như cảm nhận được ý thù địch, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vì càng lúc càng nhiều người vây xem, bảo vệ từ nãy vẫn xem kịch cuối cùng lên tiếng: “Đừng xem nữa, đừng xem nữa, chặn hết cửa của Bách Thảo Đường rồi!”
Lại chỉ cô gái nói: “Con chó của cô cắn người, mau chóng đền tiền đi, cô xem bao nhiêu người vây quanh, thật khó coi!”
Cô gái khom người, vẫn luôn miệng nói xin lỗi. Nghe thấy lời của bảo vệ, cô như hạ quyết tâm, bắt đầu móc túi.
Cô ta rút ra một bọc vải từ trong túi, mở ra từng lớp, bên trong có một đống tiền lẻ nhăn nhúm.
“Tất cả tôi chỉ có bấy nhiêu tiền, đưa hết cho ông đấy”, cô ta nói.
Ông lão nhìn một cái, tức giận nói: “Đây chỉ có mấy đồng? Không đủ đền tiên tay áo của tôi!”
Bảo vệ cũng nói: “Cô không có tiền thì khám bệnh thế nào, lại còn đăng ký số của Bạch đại phu, đăng ký khám Bạch đại phu cần ba trăm đồng, tiền này của cô cũng không đủ đăng ký”.
Một cô gái bên cạnh nói: “Ôi thật đáng thương”.
Nói xong liền đi ra từ đám đông, đến trước mặt cô gái, lấy ra một trăm đồng: “Dì à, tôi là sinh viên đại học thủ đô, tôi cũng không có nhiều tiền, đây là chút tấm lòng của tôi, cô cầm lấy đi”.
Có cô gái làm gương, không ít người cũng đứng ra, lấy ra một trăm hai trăm.
Cũng có người nói: “Đã năm nào ròi còn ai mang tiền mặt, tôi chỉ có điện thoại, này, bảo vệ, anh vào trong đổi ít tiền mặt ra đây”.
Cô gái tháy rất nhiều tiền được đưa qua liền sững sờ, một lát sau, mới khom lưng thật sâu với cô gái và những người cho tiền, nói bằng tiếng phổ thông không lưu loát lắm:
“Cảm ơn cô gái! Cảm ơn mọi người! Nhưng tôi không thể nhận số tiền này! Tuy tôi nghèo, nhưng tôi không phải ăn xin. Tiền của các vị, là các vị hoặc bố mẹ các vị vất vả kiếm được, tôi không thể nhận”.
Cô ta nhìn ông lão trên mặt đất: “Xin lỗi, Đa Cát nhà tôi lỡ cắn ông. Tôi không có tiền bồi thường cho ông, tôi có thể giặt quần áo, nấu cơm cho ông, làm việc cho ông, hầu hạ ông để đền bù ông. Xin ông hãy tha thứ cho Đa Cát!”
Ông lão mặt đầy ghét bỏ: “Ai, ai cần cô làm việc, ai cần cô hầu hạ chứ? Nhìn lại quần áo trên người cô đi, tắm rửa sạch sẽ bản thân cô trước đi đã! Không ngửi thử xem cái mùi trên người cô, chẳng thua kém gì con chó cả!”
Cô ta vẫn không tức giận, cũng không khóc thút thít như phụ nữ bình thường chịu ấm ức. Trên mặt cô ta vẫn mang vẻ hiền lành và khiêm tốn, khom người xin lỗi ông lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.