Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1373
Ss Tần
28/04/2024
“Khoan đã!”, Lý Dục Thần kêu lên.
“Thế nào, hối hận rồi?”, Bạch Phương Hưng quay đầu lại nói: “Hối hận thì nhận thua đi”.
Lý Dục Thần chỉ vào mẹ con Đạt Ngõa, nói: “Bọn họ lặn lội đường xa đến đây, mặc dù đã chữa hết bệnh hiểm nghèo nhưng sức khỏe suy nhược, cần được tĩnh dường, chắc Bách Thảo Đường sẽ không bỏ mặc họ đâu đúng không?” .
Bạch Kính Đình bèn nói với trợ thủ: “Bố trí phòng bệnh cho họ, chăm sóc cho tốt”.
Trợ thủ đồng ý, lập tức sai bảo vệ lại đẩy chiếc xe đẩy tay.
Bấy giờ, Lý Dục Thần mới đi theo Bạch Phương Hưng vào bên trong.
Anh vừa mới đi được hai bước thì chợt nghe sau lưng lại có người gọi: “Xin chờ một chút!”
Lại là ông chủ Hầu.
Ông chủ Hầu nói: “Vụ đánh cược này lớn như thế, dù sao cũng phải có người làm chứng chứ? Mặc dù tôi không phải nhân vật máu mặt nhưng dù sao tôi cũng đã theo dõi toàn bộ nửa hiệp trước, không muốn bỏ lỡ mất nửa hiệp còn lại”.
Lý Dục Thần cảm thấy người này thật thú vị, bèn đáp: “Tôi không có ý kiến gì, Bạch đạo trưởng thì sao?”
Bạch Phương Hưng “hừ” một tiếng, không nói câu nào, cứ thế quay đầu bỏ đi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình thong thả đi theo.
Ông chủ Hầu mừng thầm, đi theo họ vào trong.
Đám quần chúng vây xem bị bỏ lại trước cửa, sau một hồi cảm thán, cuối cùng cũng tản đi hết.
Chỉ còn lại ông cụ ăn vạ lúc đầu là vẫn còn đứng ngẩn người tại chỗ.
Vào giây cuối cùng, ông ta cũng rất muốn đứng ra, đi theo vào Bách Thảo Đường. Nói tới người chứng kiến mọi việc thì ông ta có tư cách làm nhân chứng hơn ông chủ Hầu nhiều.
Ông ta thừa hiểu mục đích của ông chủ Hầu, đây là cơ hội tốt biết mấy để tạo quan hệ với những người nhà giàu chứ!
Dù cho không gây dựng được quan hệ gì đi nữa thì được đứng xem vụ cá cược này thôi chắc cũng sẽ được bên thắng phát thưởng lì xì!
Phải đi ăn vạ bao nhiêu kiếp mới có thể kiếm được chừng ấy tiền chứ?
Nhưng ông ta không quyết đoán được như ông chủ Hầu, vào giây phút quyết định, cổ họng ông ta như bị mắc nghẹn, không thốt lên nổi tiếng nào, chân cũng mềm nhũn, không đi nổi.
Kết quả là hôm nay ông ta chẳng kiếm được đồng nào hết.
Mang theo nỗi buồn bã và hối hận sâu sắc, ông cụ giậm mạnh chân một cái rồi quay người bỏ đi.
Mới vừa đi tới góc đường thì bỗng nhiên ông ta la “ối” lên một tiếng, rõ ràng vừa rồi chân đã khỏi rồi, giờ bỗng nhiên lại mềm nhũn ra như thể được nặn bằng bùn, không thể chống đỡ nổi cơ thể.
Ông ta ngã bịch một tiếng xuống đất, kêu đau oai oái.
Có một chàng trai trẻ đi ngang qua đang định dìu ông ta dậy thì có người chợt nhắc nhở: “Ôi, đừng lại đó, ông ta ăn vạ đấy. Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy ông ta ăn vạ ở ngay cửa Bách Thảo Đường, bị tóm tại trận, giờ ông ta lại chạy ra đây ăn vạ tiếp đó”.
Bách Thảo Đường được xây dựng mở rộng từ một ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ, nhà trước và chỗ cơi nới thêm trở thành tiệm thuốc và gian trước của y quán, hai bên trái phải đều là kiến trúc kiểu mở, trông rất bề thế.
Khu nhà trong là bộ phận chính của y quán, hai gian nhà hai bên là phòng khám bệnh chuyên gia, nơi hội tụ các danh y. Hai bên phòng khám bệnh xây thêm hai tòa nhà có kiến trúc mái bay giả cổ, bên trong lại được trang bị toàn là các thiết bị hiện đại.
Nhà chính và phòng bên hông được dùng làm văn phòng và kho hàng. Khu nhà sau là khu vực riêng của nhà họ Bạch, người không nhiệm vụ miễn vào.
“Thế nào, hối hận rồi?”, Bạch Phương Hưng quay đầu lại nói: “Hối hận thì nhận thua đi”.
Lý Dục Thần chỉ vào mẹ con Đạt Ngõa, nói: “Bọn họ lặn lội đường xa đến đây, mặc dù đã chữa hết bệnh hiểm nghèo nhưng sức khỏe suy nhược, cần được tĩnh dường, chắc Bách Thảo Đường sẽ không bỏ mặc họ đâu đúng không?” .
Bạch Kính Đình bèn nói với trợ thủ: “Bố trí phòng bệnh cho họ, chăm sóc cho tốt”.
Trợ thủ đồng ý, lập tức sai bảo vệ lại đẩy chiếc xe đẩy tay.
Bấy giờ, Lý Dục Thần mới đi theo Bạch Phương Hưng vào bên trong.
Anh vừa mới đi được hai bước thì chợt nghe sau lưng lại có người gọi: “Xin chờ một chút!”
Lại là ông chủ Hầu.
Ông chủ Hầu nói: “Vụ đánh cược này lớn như thế, dù sao cũng phải có người làm chứng chứ? Mặc dù tôi không phải nhân vật máu mặt nhưng dù sao tôi cũng đã theo dõi toàn bộ nửa hiệp trước, không muốn bỏ lỡ mất nửa hiệp còn lại”.
Lý Dục Thần cảm thấy người này thật thú vị, bèn đáp: “Tôi không có ý kiến gì, Bạch đạo trưởng thì sao?”
Bạch Phương Hưng “hừ” một tiếng, không nói câu nào, cứ thế quay đầu bỏ đi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình thong thả đi theo.
Ông chủ Hầu mừng thầm, đi theo họ vào trong.
Đám quần chúng vây xem bị bỏ lại trước cửa, sau một hồi cảm thán, cuối cùng cũng tản đi hết.
Chỉ còn lại ông cụ ăn vạ lúc đầu là vẫn còn đứng ngẩn người tại chỗ.
Vào giây cuối cùng, ông ta cũng rất muốn đứng ra, đi theo vào Bách Thảo Đường. Nói tới người chứng kiến mọi việc thì ông ta có tư cách làm nhân chứng hơn ông chủ Hầu nhiều.
Ông ta thừa hiểu mục đích của ông chủ Hầu, đây là cơ hội tốt biết mấy để tạo quan hệ với những người nhà giàu chứ!
Dù cho không gây dựng được quan hệ gì đi nữa thì được đứng xem vụ cá cược này thôi chắc cũng sẽ được bên thắng phát thưởng lì xì!
Phải đi ăn vạ bao nhiêu kiếp mới có thể kiếm được chừng ấy tiền chứ?
Nhưng ông ta không quyết đoán được như ông chủ Hầu, vào giây phút quyết định, cổ họng ông ta như bị mắc nghẹn, không thốt lên nổi tiếng nào, chân cũng mềm nhũn, không đi nổi.
Kết quả là hôm nay ông ta chẳng kiếm được đồng nào hết.
Mang theo nỗi buồn bã và hối hận sâu sắc, ông cụ giậm mạnh chân một cái rồi quay người bỏ đi.
Mới vừa đi tới góc đường thì bỗng nhiên ông ta la “ối” lên một tiếng, rõ ràng vừa rồi chân đã khỏi rồi, giờ bỗng nhiên lại mềm nhũn ra như thể được nặn bằng bùn, không thể chống đỡ nổi cơ thể.
Ông ta ngã bịch một tiếng xuống đất, kêu đau oai oái.
Có một chàng trai trẻ đi ngang qua đang định dìu ông ta dậy thì có người chợt nhắc nhở: “Ôi, đừng lại đó, ông ta ăn vạ đấy. Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy ông ta ăn vạ ở ngay cửa Bách Thảo Đường, bị tóm tại trận, giờ ông ta lại chạy ra đây ăn vạ tiếp đó”.
Bách Thảo Đường được xây dựng mở rộng từ một ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ, nhà trước và chỗ cơi nới thêm trở thành tiệm thuốc và gian trước của y quán, hai bên trái phải đều là kiến trúc kiểu mở, trông rất bề thế.
Khu nhà trong là bộ phận chính của y quán, hai gian nhà hai bên là phòng khám bệnh chuyên gia, nơi hội tụ các danh y. Hai bên phòng khám bệnh xây thêm hai tòa nhà có kiến trúc mái bay giả cổ, bên trong lại được trang bị toàn là các thiết bị hiện đại.
Nhà chính và phòng bên hông được dùng làm văn phòng và kho hàng. Khu nhà sau là khu vực riêng của nhà họ Bạch, người không nhiệm vụ miễn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.