Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1413
Ss Tần
09/05/2024
Mặc dù ánh nắng và khí tự nhiên trong trời đất sẽ khiến đám âm linh
oán khí này dần dần tiêu tán, nhưng trước đó cũng đủ tạo thành sinh linh đồ thán rồi.
Lý Dục Thần tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa anh còn muốn nhìn xem rốt cuộc trong quan tài trên bệ đá chính giữa kia có cái gì.
Đạm Đài Ngọc nói là đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính, rất có thể là thật. Nếu như nơi này là chốn cũ của Hắc Thủy Đường Ma giáo, vậy chắc hẳn sẽ có thể tìm ra một chút manh mối, Quỷ Vương trong quan tài không có khả năng không biết cái gì được.
Đạm Đài Ngọc cũng sẽ không vô duyên vô cớ ở lại nơi này, nhất định là có bí mật gì đó.
Lúc này, âm hồn đã tập trung đầy cả đại điện, ngọn đèn trên trụ đá cũng không chừng đung đưa theo từng cơn gió âm.
Lý Dục Thần vừa đánh lui hồn triều, vừa chậm rãi đi về phía bệ đá ở chính giữa.
Đúng lúc này, anh nghe thấy ngoài cửa đại điện truyền đến một tiếng kêu “A” sợ hãi.
Chính là giọng nói của ông chủ Hầu.
Hóa ra là ba người Bạch Phương Hưng đã tìm tới.
Sau khi ba người bọn họ tỉnh táo lại sau rung động ngắn ngủi liền đuổi theo Lý Dục Thần qua vách tường bị anh đánh nát.
Nhưng hang đá phía saug giống như mê cung, bọn họ còn suýt bị lạc đường trong đó.
Cộng thêm ông chủ Hầu không đi nhanh được, cuối cùng chỉ có thể bị Tiêu Minh Hạc kẹp nách mang đi.
Cũng may sự sợ hãi bóng tối và mê cung đã che giấu sự xấu hổ trong lòng ông chủ Hầu.
Về sau, bọn họ nghe được tiếng cười của Đạm Đài Ngọc, liền dựa vào âm thanh đi tìm, cuối cùng đã thấy được trong cửa đại điện lộ ra ánh đèn yếu ớt.
Nhưng khi bọn họ mừng rỡ xông tới, lại chạm mặt với gió âm kêu khóc và đại quân được tạo ra từ vô số âm linh phiêu đãng.
Ông chủ Hầu bị một màn này dọa đến mức la hoảng lên.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc không hổ là Trường Xuân môn hạ và Tông Sư võ đạo, đều phản ứng rất nhanh, lập tức ra tay giết âm hồn nhào lên.
Bạch Phương Hưng phát hiện ra vậy mà Trường Xuân Đạo Pháp ông ta luôn luôn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không thể sử dụng được ở chỗ này, cho dù có sử dụng được thì uy lực cũng vô cùng nhỏ yếu.
Ngược lại là Tiêu Minh Hạc, chân khí hùng hồn liên tục tuôn ra từ trong cơ thể.
Cũng may Bạch Vân Quán cũng song tu võ đạo, Bạch Phương Hưng liền dồn chân khí vào bảo kiếm, vung lên, sóng vai chiến đấu cùng một chỗ với Tiêu Minh Hạc.
Nhưng cho dù như vậy, so sánh ra sẽ thấy Tông Sư Tiêu Minh Hạc mạnh hơn Bạch Phương Hưng.
Dương khí của người sống đã thu hút âm hồn không ngừng đánh tới, càng ngày càng nhiều, điều này khiến Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đối phó vô cùng mệt mỏi.
Cũng may cánh cửa chật hẹp, hai người vẫn có thể canh giữ được, không để lọt một cái nào.
Bọn họ chỉ cần đối với kẻ địch trước mặt, không cần cố kỵ phía sau.
Nếu là ở trong đại điện, âm linh tấn công từ khắp mọi phía, bọn họ căn bản sẽ không có cách nào để ngăn cản.
Ngay lúc này, ông chủ Hầu lại kêu lên một tiếng “A!” sợ hãi.
Bạch Phương Hưng bất mãn nói: “Ông trốn ở đằng sau chúng tôi, kêu la cái gì?”
“Đằng sau có quỷ!”, ông chủ Hầu lớn tiếng nói.
Lý Dục Thần tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa anh còn muốn nhìn xem rốt cuộc trong quan tài trên bệ đá chính giữa kia có cái gì.
Đạm Đài Ngọc nói là đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính, rất có thể là thật. Nếu như nơi này là chốn cũ của Hắc Thủy Đường Ma giáo, vậy chắc hẳn sẽ có thể tìm ra một chút manh mối, Quỷ Vương trong quan tài không có khả năng không biết cái gì được.
Đạm Đài Ngọc cũng sẽ không vô duyên vô cớ ở lại nơi này, nhất định là có bí mật gì đó.
Lúc này, âm hồn đã tập trung đầy cả đại điện, ngọn đèn trên trụ đá cũng không chừng đung đưa theo từng cơn gió âm.
Lý Dục Thần vừa đánh lui hồn triều, vừa chậm rãi đi về phía bệ đá ở chính giữa.
Đúng lúc này, anh nghe thấy ngoài cửa đại điện truyền đến một tiếng kêu “A” sợ hãi.
Chính là giọng nói của ông chủ Hầu.
Hóa ra là ba người Bạch Phương Hưng đã tìm tới.
Sau khi ba người bọn họ tỉnh táo lại sau rung động ngắn ngủi liền đuổi theo Lý Dục Thần qua vách tường bị anh đánh nát.
Nhưng hang đá phía saug giống như mê cung, bọn họ còn suýt bị lạc đường trong đó.
Cộng thêm ông chủ Hầu không đi nhanh được, cuối cùng chỉ có thể bị Tiêu Minh Hạc kẹp nách mang đi.
Cũng may sự sợ hãi bóng tối và mê cung đã che giấu sự xấu hổ trong lòng ông chủ Hầu.
Về sau, bọn họ nghe được tiếng cười của Đạm Đài Ngọc, liền dựa vào âm thanh đi tìm, cuối cùng đã thấy được trong cửa đại điện lộ ra ánh đèn yếu ớt.
Nhưng khi bọn họ mừng rỡ xông tới, lại chạm mặt với gió âm kêu khóc và đại quân được tạo ra từ vô số âm linh phiêu đãng.
Ông chủ Hầu bị một màn này dọa đến mức la hoảng lên.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc không hổ là Trường Xuân môn hạ và Tông Sư võ đạo, đều phản ứng rất nhanh, lập tức ra tay giết âm hồn nhào lên.
Bạch Phương Hưng phát hiện ra vậy mà Trường Xuân Đạo Pháp ông ta luôn luôn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không thể sử dụng được ở chỗ này, cho dù có sử dụng được thì uy lực cũng vô cùng nhỏ yếu.
Ngược lại là Tiêu Minh Hạc, chân khí hùng hồn liên tục tuôn ra từ trong cơ thể.
Cũng may Bạch Vân Quán cũng song tu võ đạo, Bạch Phương Hưng liền dồn chân khí vào bảo kiếm, vung lên, sóng vai chiến đấu cùng một chỗ với Tiêu Minh Hạc.
Nhưng cho dù như vậy, so sánh ra sẽ thấy Tông Sư Tiêu Minh Hạc mạnh hơn Bạch Phương Hưng.
Dương khí của người sống đã thu hút âm hồn không ngừng đánh tới, càng ngày càng nhiều, điều này khiến Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đối phó vô cùng mệt mỏi.
Cũng may cánh cửa chật hẹp, hai người vẫn có thể canh giữ được, không để lọt một cái nào.
Bọn họ chỉ cần đối với kẻ địch trước mặt, không cần cố kỵ phía sau.
Nếu là ở trong đại điện, âm linh tấn công từ khắp mọi phía, bọn họ căn bản sẽ không có cách nào để ngăn cản.
Ngay lúc này, ông chủ Hầu lại kêu lên một tiếng “A!” sợ hãi.
Bạch Phương Hưng bất mãn nói: “Ông trốn ở đằng sau chúng tôi, kêu la cái gì?”
“Đằng sau có quỷ!”, ông chủ Hầu lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.