Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1442
Ss Tần
15/05/2024
“Tôi thấy ông mới thích chết ấy”, Lý Dục Thần nói.
Sau đó, đội trưởng Dương trông thấy lá chắn vô hình run rẩy, viên đạn bị bắn ngược lại.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà ông ta nhìn thấy trong đời.
Viên đạn bắn trúng trán ông ta.
Đội trưởng Dương đứng cứng ngắc ở đó mãi một lúc lâu rồi mới ngã xuống.
Ông ta ngã xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Các bảo vệ bên cạnh hoảng sợ nhìn cảnh này.
Khi ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dục Thần, bọn họ như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh.
Một bảo vệ trong đó lập tức quỳ xuống, đập đầu xin tha: “Xin cậu tha mạng cho tôi! Tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có ba đứa con sinh ba, tha cho tôi đi mà!”
Có anh ta đi đầu, những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, nhao nhao xin tha.
Chỉ có người gọi là “anh Tứ” tuy hết sức hoảng sợ, nhưng vẫn quật cường đứng yên tại chỗ, không quỳ xuống.
Lý Dục Thần nhìn ông ta, tò mò hỏi: “Bọn họ đều quỳ rồi, sao ông không quỳ?”
“Tại sao tôi phải quỳ?”
“Ông không sợ tôi giết ông à?”
“Giết thì giết, đầu rơi là xong chuyện!”, bảo vệ cứng cổ đáp lại.
Có bảo vệ bên cạnh cứ kéo ống quần ông ta, nhỏ giọng nói: “Anh Tứ, mạng sống quan trọng hơn!”
Ông ta nổi giận, nói: “Tôi làm bảo vệ ở đây thì phải làm hết phận sự của mình. Quỳ xuống cho cậu ta thì có khác nào nhận giặc làm cha! Tôi không quỳ!”
Lý Dục Thần cảm thấy người này rất thú vị, bèn hỏi: “Ông tên gì?”
“Lý A Tứ, sao, giết người còn phải điều tra hộ khẩu à? Mau lên, để tôi còn đến chỗ Diêm Vương xếp hàng”.
Ánh mắt Lý A Tứ vẫn cất giấu nỗi sợ hãi cái chết, nhưng ngữ khí của ông ta rất kiên quyết, không hề có ý định xin tha.
Chính là một chút cảm giác sợ hãi này đã khiến Lý Dục Thần cảm thấy người này rất chân thành, mà không phải loại người giả dối thấy chết không sờn.
Anh nhìn anh ta, cười nói: “Anh họ Lý, tôi cũng họ Lý, làm sao lại nhận giặc làm cha chứ? Nói không chừng chúng ta là người cùng một nhà thì sao”.
“Bớt nhận thân đi, trên thế giới này có nhiều người họ Lý lắm”, Lý A Tứ nói: “Cậu muốn giết cứ giết, đừng nói những thứ vô dụng này nữa”.
“Nể mặt vừa nãy anh muốn tha cho tôi, tôi sẽ không giết anh, cũng sẽ không giết đám huynh đệ của anh”, Lý Dục Thần nói.
Lý A Tứ sững sờ: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật”, Lý Dục Thần nói: “Nhưng mà tôi có một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
“Từ chức, đi làm cho tôi”.
Sau khi Na Hy Nghiêu biết con trai mình Na Nhữ Bình đã trở về, mà lại còn mời được cao tăng chùa Bạch Tháp, trong lòng vô cùng vui mừng.
Sau đó, đội trưởng Dương trông thấy lá chắn vô hình run rẩy, viên đạn bị bắn ngược lại.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà ông ta nhìn thấy trong đời.
Viên đạn bắn trúng trán ông ta.
Đội trưởng Dương đứng cứng ngắc ở đó mãi một lúc lâu rồi mới ngã xuống.
Ông ta ngã xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Các bảo vệ bên cạnh hoảng sợ nhìn cảnh này.
Khi ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dục Thần, bọn họ như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh.
Một bảo vệ trong đó lập tức quỳ xuống, đập đầu xin tha: “Xin cậu tha mạng cho tôi! Tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có ba đứa con sinh ba, tha cho tôi đi mà!”
Có anh ta đi đầu, những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, nhao nhao xin tha.
Chỉ có người gọi là “anh Tứ” tuy hết sức hoảng sợ, nhưng vẫn quật cường đứng yên tại chỗ, không quỳ xuống.
Lý Dục Thần nhìn ông ta, tò mò hỏi: “Bọn họ đều quỳ rồi, sao ông không quỳ?”
“Tại sao tôi phải quỳ?”
“Ông không sợ tôi giết ông à?”
“Giết thì giết, đầu rơi là xong chuyện!”, bảo vệ cứng cổ đáp lại.
Có bảo vệ bên cạnh cứ kéo ống quần ông ta, nhỏ giọng nói: “Anh Tứ, mạng sống quan trọng hơn!”
Ông ta nổi giận, nói: “Tôi làm bảo vệ ở đây thì phải làm hết phận sự của mình. Quỳ xuống cho cậu ta thì có khác nào nhận giặc làm cha! Tôi không quỳ!”
Lý Dục Thần cảm thấy người này rất thú vị, bèn hỏi: “Ông tên gì?”
“Lý A Tứ, sao, giết người còn phải điều tra hộ khẩu à? Mau lên, để tôi còn đến chỗ Diêm Vương xếp hàng”.
Ánh mắt Lý A Tứ vẫn cất giấu nỗi sợ hãi cái chết, nhưng ngữ khí của ông ta rất kiên quyết, không hề có ý định xin tha.
Chính là một chút cảm giác sợ hãi này đã khiến Lý Dục Thần cảm thấy người này rất chân thành, mà không phải loại người giả dối thấy chết không sờn.
Anh nhìn anh ta, cười nói: “Anh họ Lý, tôi cũng họ Lý, làm sao lại nhận giặc làm cha chứ? Nói không chừng chúng ta là người cùng một nhà thì sao”.
“Bớt nhận thân đi, trên thế giới này có nhiều người họ Lý lắm”, Lý A Tứ nói: “Cậu muốn giết cứ giết, đừng nói những thứ vô dụng này nữa”.
“Nể mặt vừa nãy anh muốn tha cho tôi, tôi sẽ không giết anh, cũng sẽ không giết đám huynh đệ của anh”, Lý Dục Thần nói.
Lý A Tứ sững sờ: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật”, Lý Dục Thần nói: “Nhưng mà tôi có một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
“Từ chức, đi làm cho tôi”.
Sau khi Na Hy Nghiêu biết con trai mình Na Nhữ Bình đã trở về, mà lại còn mời được cao tăng chùa Bạch Tháp, trong lòng vô cùng vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.