Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 159
Ss Tần
06/08/2023
Cái thiện, cái ác.
Luôn luôn trộn lẫn với nhau.
Đây chính là cuộc sống.
Sư phụ từng nói rằng hồng trần là bể khổ, nhưng con người lại thích đắm chìm trong đó, sung sướng như tiên.
Bây giờ anh đã biết rõ, mọi người thích chìm đắm trong đó không phải vì không biết khổ, mà bởi vì hồng trần là một chiếc lưới, bạn không thể nào thoát ra khỏi nó được.
Biết sẽ khổ nhưng lại không thể trốn thoát, vậy thì cũng chỉ còn cách đắm chìm trong bể khổ thôi.
Mùa hè vào đêm khuya vẫn nóng nực, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió man mát thổi qua làm cho người ta cảm thấy hết sức khoan khoái.
Những người còn đang uống rượu mua say ở khu chợ đêm này có ai không chìm đắm trong bể khổ để làm thú vui đâu?
Lâm Mộng Đình quay lại, trông thấy ánh mắt thẫn thờ của Lý Dục Thần, cô hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn cô đó”, Lý Dục Thần trả lời.
“Tôi? Tôi có gì đáng nhìn đâu”.
“Cô quay đầu lại nhìn xem, mấy tên đàn ông ở đây có ai mà không đang nhìn cô chứ”.
Lâm Mộng Đình ngẩn ra, lúc này mới chú ý đang có rất nhiều người nhìn mình.
Cô cúi đầu nhìn lại bản thân vài lần để xác nhận mình mặc quần áo đúng chưa, sau đó nằm sấp xuống bàn, nhỏ giọng hỏi: “Trên người tôi không có gì chứ?”
Lý Dục Thần đáp: “Có đấy”.
“Ể? Có gì cơ?”
“Sự xinh đẹp”.
Lâm Mộng Đình đỏ mặt, lườm anh: “Anh cũng tầm thường thế à”.
“Đây là thế gian, thế gian còn được gọi là nhân gian, không tầm thường sao được?”, Lý Dục Thần xoè hai tay ra: “Tôi cũng muốn ở lại trên núi tiêu dao lắm, ngặt nỗi còn cái hôn ước này, muốn chạy cũng không chạy được”.
Nghe anh nói thế, mặt Lâm Mộng Đình càng đỏ hơn.
“Tại sao lần trước anh không nói?”
“Nói cái gì?”
“Thì chuyện hôn ước ấy”.
“Chẳng phải hôm đó tôi đã nói với cô tôi là chồng chưa cưới của cô rồi sao?”
“Hở?”
Lâm Mộng Đình sửng sốt, sau đó mới nhớ quả thật ngày hôm đó Lý Dục Thần đã từng nói như vậy.
Lúc đó cô chỉ nghĩ là nói đùa.
“Anh…”, Lâm Mộng Đình do dự một lúc: “Ngày hôm đó anh tới để huỷ hôn thật hả?”
Lý Dục Thần thành thật gật đầu: “Đúng vậy”.
“Vì sao thế?”
Luôn luôn trộn lẫn với nhau.
Đây chính là cuộc sống.
Sư phụ từng nói rằng hồng trần là bể khổ, nhưng con người lại thích đắm chìm trong đó, sung sướng như tiên.
Bây giờ anh đã biết rõ, mọi người thích chìm đắm trong đó không phải vì không biết khổ, mà bởi vì hồng trần là một chiếc lưới, bạn không thể nào thoát ra khỏi nó được.
Biết sẽ khổ nhưng lại không thể trốn thoát, vậy thì cũng chỉ còn cách đắm chìm trong bể khổ thôi.
Mùa hè vào đêm khuya vẫn nóng nực, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió man mát thổi qua làm cho người ta cảm thấy hết sức khoan khoái.
Những người còn đang uống rượu mua say ở khu chợ đêm này có ai không chìm đắm trong bể khổ để làm thú vui đâu?
Lâm Mộng Đình quay lại, trông thấy ánh mắt thẫn thờ của Lý Dục Thần, cô hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn cô đó”, Lý Dục Thần trả lời.
“Tôi? Tôi có gì đáng nhìn đâu”.
“Cô quay đầu lại nhìn xem, mấy tên đàn ông ở đây có ai mà không đang nhìn cô chứ”.
Lâm Mộng Đình ngẩn ra, lúc này mới chú ý đang có rất nhiều người nhìn mình.
Cô cúi đầu nhìn lại bản thân vài lần để xác nhận mình mặc quần áo đúng chưa, sau đó nằm sấp xuống bàn, nhỏ giọng hỏi: “Trên người tôi không có gì chứ?”
Lý Dục Thần đáp: “Có đấy”.
“Ể? Có gì cơ?”
“Sự xinh đẹp”.
Lâm Mộng Đình đỏ mặt, lườm anh: “Anh cũng tầm thường thế à”.
“Đây là thế gian, thế gian còn được gọi là nhân gian, không tầm thường sao được?”, Lý Dục Thần xoè hai tay ra: “Tôi cũng muốn ở lại trên núi tiêu dao lắm, ngặt nỗi còn cái hôn ước này, muốn chạy cũng không chạy được”.
Nghe anh nói thế, mặt Lâm Mộng Đình càng đỏ hơn.
“Tại sao lần trước anh không nói?”
“Nói cái gì?”
“Thì chuyện hôn ước ấy”.
“Chẳng phải hôm đó tôi đã nói với cô tôi là chồng chưa cưới của cô rồi sao?”
“Hở?”
Lâm Mộng Đình sửng sốt, sau đó mới nhớ quả thật ngày hôm đó Lý Dục Thần đã từng nói như vậy.
Lúc đó cô chỉ nghĩ là nói đùa.
“Anh…”, Lâm Mộng Đình do dự một lúc: “Ngày hôm đó anh tới để huỷ hôn thật hả?”
Lý Dục Thần thành thật gật đầu: “Đúng vậy”.
“Vì sao thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.