Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 178
Ss Tần
08/08/2023
Khi Lâm Mộng Đình đang đắn đo phải từ chối như thế nào, thì bỗng nghe Lâm Thiếu Hằng la lên.
“Bố không được thả Mộng Đình đi. Cô ta về nhà chắc chắn sẽ mách lẻo với ông nội”.
Lâm Lai Phong nguýt anh ta: “Con có ý gì?”
Lâm Thiếu Hằng đáp: “Bố, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, xử lí cả hai bọn nó luôn. Thằng già đã bệnh thành như thế, không có Lý Dục Thần chữa bệnh cho ông ta, ông ta sẽ không sống được mấy ngày đâu, đến lúc đó gia nghiệp của nhà họ Lâm…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Lâm Lai Phong đã đi qua tát anh ta một bạt tai.
Đứa con trai vô dụng này khiến ông ta sầu muốn chết.
Cho dù có ý định này thì sao có thể nói ra trước mặt người khác được?
“Bố…”, Lâm Thiếu Hằng tỏ ra tủi thân.
Lâm Lai Phong thở dài.
Cái tát này vẫn hơi muộn.
Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, vẻ sát khí thoáng hiện trên mặt.
Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình lùi về sau một bước, nói: “Cậu cả Lâm, anh muốn đuổi tận giết tuyệt thật đấy à?”
Lâm Thiếu Hằng tưởng Lý Dục Thần sợ hãi, bèn cười ha hả: “Họ Lý, giờ mày biết sợ rồi à? Tao nói cho mày biết, muộn rồi! Mày làm tao gãy một cái chân, hôm nay tao sẽ bắt mày đền mạng!”
Lý Dục Thần đáp lời: “Cậu cả Lâm, dù sao cũng phải chết, có thể cho tôi chết một cách rõ ràng được không? Anh nói anh không ưa tôi, muốn tôi chết thì có thể hiểu được, nhưng Mộng Đình là em họ của anh, tại sao anh lại không chịu bỏ qua cho cô ấy?”
Lâm Thiếu Hằng hung dữ đáp: “Cô ta á? Ai bảo cô ta là con gái của Lâm Thu Thanh chứ! Nhà họ Lâm vốn là của bọn tao, đáng lẽ gia chủ phải là bố tao, dựa vào đâu mà Lâm Thu Thanh lại chiếm đoạt?”
“Cho nên anh đã sai người theo dõi Mộng Đình. Hai kẻ định bắt cóc cô ấy trên đường lần trước là do anh sai khiến phải không?”
Lâm Mộng Đình kinh hãi.
Lý Dục Thần vừa hỏi, vừa quan sát sắc mặt của Lâm Lai Phong.
Chỉ thấy Lâm Lai Phong nghe được lời này thì tỏ ra kinh ngạc.
Anh biết ngay mà, vụ bắt cóc Lâm Mộng Đình là cậu ấm này tự ý chủ trương.
Quả nhiên là thằng con hại bố!
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bố mình, lại cúi đầu nhìn cái chân gãy của mình, Lâm Thiếu Hằng ngẩng đầu lên, quyết tâm liều mạng.
“Phải! Là tao sai khiến đó, thế thì sao? Dù sao hôm nay chúng mày cũng không có cơ hội sống sót trở về đâu”.
Lâm Lai Phong nhìn Lâm Thiếu Hằng lắc đầu, thở dài một hơi rồi bảo Dương Tử Hoa: “Ra tay đi”.
Dương Tử Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay lên.
Tám gã vệ sĩ mà ông ta dẫn tới xông lên bao vây Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lý Dục Thần cũng không để ý tới họ, chỉ nhìn Lâm Lai Phong, hỏi.
“Ông muốn ra tay thật sao?”
Mí mắt Lâm Lai Phong run lên.
“Bố không được thả Mộng Đình đi. Cô ta về nhà chắc chắn sẽ mách lẻo với ông nội”.
Lâm Lai Phong nguýt anh ta: “Con có ý gì?”
Lâm Thiếu Hằng đáp: “Bố, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, xử lí cả hai bọn nó luôn. Thằng già đã bệnh thành như thế, không có Lý Dục Thần chữa bệnh cho ông ta, ông ta sẽ không sống được mấy ngày đâu, đến lúc đó gia nghiệp của nhà họ Lâm…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Lâm Lai Phong đã đi qua tát anh ta một bạt tai.
Đứa con trai vô dụng này khiến ông ta sầu muốn chết.
Cho dù có ý định này thì sao có thể nói ra trước mặt người khác được?
“Bố…”, Lâm Thiếu Hằng tỏ ra tủi thân.
Lâm Lai Phong thở dài.
Cái tát này vẫn hơi muộn.
Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, vẻ sát khí thoáng hiện trên mặt.
Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình lùi về sau một bước, nói: “Cậu cả Lâm, anh muốn đuổi tận giết tuyệt thật đấy à?”
Lâm Thiếu Hằng tưởng Lý Dục Thần sợ hãi, bèn cười ha hả: “Họ Lý, giờ mày biết sợ rồi à? Tao nói cho mày biết, muộn rồi! Mày làm tao gãy một cái chân, hôm nay tao sẽ bắt mày đền mạng!”
Lý Dục Thần đáp lời: “Cậu cả Lâm, dù sao cũng phải chết, có thể cho tôi chết một cách rõ ràng được không? Anh nói anh không ưa tôi, muốn tôi chết thì có thể hiểu được, nhưng Mộng Đình là em họ của anh, tại sao anh lại không chịu bỏ qua cho cô ấy?”
Lâm Thiếu Hằng hung dữ đáp: “Cô ta á? Ai bảo cô ta là con gái của Lâm Thu Thanh chứ! Nhà họ Lâm vốn là của bọn tao, đáng lẽ gia chủ phải là bố tao, dựa vào đâu mà Lâm Thu Thanh lại chiếm đoạt?”
“Cho nên anh đã sai người theo dõi Mộng Đình. Hai kẻ định bắt cóc cô ấy trên đường lần trước là do anh sai khiến phải không?”
Lâm Mộng Đình kinh hãi.
Lý Dục Thần vừa hỏi, vừa quan sát sắc mặt của Lâm Lai Phong.
Chỉ thấy Lâm Lai Phong nghe được lời này thì tỏ ra kinh ngạc.
Anh biết ngay mà, vụ bắt cóc Lâm Mộng Đình là cậu ấm này tự ý chủ trương.
Quả nhiên là thằng con hại bố!
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bố mình, lại cúi đầu nhìn cái chân gãy của mình, Lâm Thiếu Hằng ngẩng đầu lên, quyết tâm liều mạng.
“Phải! Là tao sai khiến đó, thế thì sao? Dù sao hôm nay chúng mày cũng không có cơ hội sống sót trở về đâu”.
Lâm Lai Phong nhìn Lâm Thiếu Hằng lắc đầu, thở dài một hơi rồi bảo Dương Tử Hoa: “Ra tay đi”.
Dương Tử Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay lên.
Tám gã vệ sĩ mà ông ta dẫn tới xông lên bao vây Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lý Dục Thần cũng không để ý tới họ, chỉ nhìn Lâm Lai Phong, hỏi.
“Ông muốn ra tay thật sao?”
Mí mắt Lâm Lai Phong run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.