Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 215
Ss Tần
15/08/2023
“Cậu thật sự tính chỉ dựa vào bản thân thôi sao?”
“Phải”. Lý Dục Thần kiên quyết: “Nếu ngay cả một bữa tiệc đính hôn mà cháu cũng không thể làm một cách đường hoàng, phải nhờ người khác tổ chức giùm thì nói gì đến chấn hưng gia nghiệp nữa”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Được, có chí khí! Vậy tôi cho cậu ba tháng, ba tháng sau, nếu cậu không làm được như đã nói, chuyện hôn sự này sẽ bị hủy. Đến lúc ấy, nếu cậu vẫn muốn làm rể nhà họ Lâm, tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội nào nữa đâu!”
Lâm Mộng Đình không khỏi có chút lo lắng.
Chỉ ba tháng, anh ấy thật sự làm được sao?
Nhưng gương mặt và ánh mắt toát ra sự tự tin như vậy, cô còn lí do gì để nghi ngờ nữa?
Ngay từ lúc cô nói “Tôi đồng ý”, cô đã biết mình cần phải tin tưởng vào người đàn ông này vô điều kiện.
Đồng thời cũng phải vô điều kiện lựa chọn người đàn ông này.
Chẳng cần biết sau ba tháng anh có thành công hay không, cô nhất định sẽ đi theo anh.
Thế là ánh mắt của cô cũng trở nên kiên định hơn.
Lý Dục Thần cảm thấy được sự thay đổi của Lâm Mộng Đình, đem tầm mắt hướng về phía cô.
Ánh mắt hai người đối diện giống như ánh sáng của mặt trăng và mặt trời giao nhau.
Mềm mại, nóng bỏng đan xen.
Màu mây từ đó mà sinh ra, trời đêm từ đó mà sáng hẳn lên.
…
Tuy nhiên, ngoài hai người họ, những người khác đều cảm thấy hôn ước này e là không thành.
Lâm Mộng Đình là con gái gia chủ nhà họ Lâm, là viên ngọc quý báu của thành phố Hòa.
Không có ông cụ Lâm chống lưng, Lý Dục Thần căn bản không thể cưới Lâm Mộng Đình.
Nhiều người đang cân nhắc liệu có nên giới thiệu vài cậu ấm cho Lâm Mộng Đình hay không, thế thì ba tháng sau, người của họ có thể xí phần trước.
Quyền kinh doanh một nửa tài sản nhà họ Lâm, miếng mồi ngon này, ai cũng muốn giành lấy.
Chẳng lẽ Lý Dục Thần là con rể thì cho mà người khác thì không sao?
Nếu không được một nửa, một phần ba, một phần mười gì đó chẳng lẽ không được!
Bao gồm cả Lâm Thu Thanh cũng có ý định này.
Ông ta đang nghĩ nên tìm ai làm con rể mới đồng lòng với mình?
Ngay cả Viên Quốc Thành cũng có tính toán riêng, nhỏ giọng nói với Lâm Lai Nghi:
“Anh thấy thằng nhóc này không được rồi, chi bằng giới thiệu Thế Kiệt cho Mộng Đình, em thấy vậy có được không?”
Lâm Lai Nghi đáp: “Cũng được đấy, nhưng cháu trai của anh không được học hành tử tế, người trong nhà em chưa chắc đã ưng đâu”.
“Hừ, nhà họ Lâm ở thành phố Hòa tuy giỏi giang, nhưng so với nhà anh thì vẫn còn thua xa, hơn nữa Thế Kiệt còn là con trai trưởng, sao mà họ dám không ưng?”, Viên Quốc Thành cười nhạt.
Lâm Lai Nghi thấy lời nói của chồng cũng có lý, nếu tác thành được cho Viên Thế Kiệt và Lâm Mộng Đình, dù là đối với Lâm Lai Nghi hay Viên Quốc Thành, chuyện này đều có lợi chứ không hại gì.
Bà ta nhìn sang Lý Dục Thần nghiến răng ghét bỏ.
“Phải”. Lý Dục Thần kiên quyết: “Nếu ngay cả một bữa tiệc đính hôn mà cháu cũng không thể làm một cách đường hoàng, phải nhờ người khác tổ chức giùm thì nói gì đến chấn hưng gia nghiệp nữa”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Được, có chí khí! Vậy tôi cho cậu ba tháng, ba tháng sau, nếu cậu không làm được như đã nói, chuyện hôn sự này sẽ bị hủy. Đến lúc ấy, nếu cậu vẫn muốn làm rể nhà họ Lâm, tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội nào nữa đâu!”
Lâm Mộng Đình không khỏi có chút lo lắng.
Chỉ ba tháng, anh ấy thật sự làm được sao?
Nhưng gương mặt và ánh mắt toát ra sự tự tin như vậy, cô còn lí do gì để nghi ngờ nữa?
Ngay từ lúc cô nói “Tôi đồng ý”, cô đã biết mình cần phải tin tưởng vào người đàn ông này vô điều kiện.
Đồng thời cũng phải vô điều kiện lựa chọn người đàn ông này.
Chẳng cần biết sau ba tháng anh có thành công hay không, cô nhất định sẽ đi theo anh.
Thế là ánh mắt của cô cũng trở nên kiên định hơn.
Lý Dục Thần cảm thấy được sự thay đổi của Lâm Mộng Đình, đem tầm mắt hướng về phía cô.
Ánh mắt hai người đối diện giống như ánh sáng của mặt trăng và mặt trời giao nhau.
Mềm mại, nóng bỏng đan xen.
Màu mây từ đó mà sinh ra, trời đêm từ đó mà sáng hẳn lên.
…
Tuy nhiên, ngoài hai người họ, những người khác đều cảm thấy hôn ước này e là không thành.
Lâm Mộng Đình là con gái gia chủ nhà họ Lâm, là viên ngọc quý báu của thành phố Hòa.
Không có ông cụ Lâm chống lưng, Lý Dục Thần căn bản không thể cưới Lâm Mộng Đình.
Nhiều người đang cân nhắc liệu có nên giới thiệu vài cậu ấm cho Lâm Mộng Đình hay không, thế thì ba tháng sau, người của họ có thể xí phần trước.
Quyền kinh doanh một nửa tài sản nhà họ Lâm, miếng mồi ngon này, ai cũng muốn giành lấy.
Chẳng lẽ Lý Dục Thần là con rể thì cho mà người khác thì không sao?
Nếu không được một nửa, một phần ba, một phần mười gì đó chẳng lẽ không được!
Bao gồm cả Lâm Thu Thanh cũng có ý định này.
Ông ta đang nghĩ nên tìm ai làm con rể mới đồng lòng với mình?
Ngay cả Viên Quốc Thành cũng có tính toán riêng, nhỏ giọng nói với Lâm Lai Nghi:
“Anh thấy thằng nhóc này không được rồi, chi bằng giới thiệu Thế Kiệt cho Mộng Đình, em thấy vậy có được không?”
Lâm Lai Nghi đáp: “Cũng được đấy, nhưng cháu trai của anh không được học hành tử tế, người trong nhà em chưa chắc đã ưng đâu”.
“Hừ, nhà họ Lâm ở thành phố Hòa tuy giỏi giang, nhưng so với nhà anh thì vẫn còn thua xa, hơn nữa Thế Kiệt còn là con trai trưởng, sao mà họ dám không ưng?”, Viên Quốc Thành cười nhạt.
Lâm Lai Nghi thấy lời nói của chồng cũng có lý, nếu tác thành được cho Viên Thế Kiệt và Lâm Mộng Đình, dù là đối với Lâm Lai Nghi hay Viên Quốc Thành, chuyện này đều có lợi chứ không hại gì.
Bà ta nhìn sang Lý Dục Thần nghiến răng ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.