Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 243
Ss Tần
20/08/2023
Lâm Thu Thanh gật đầu, ra lệnh: “Được, mọi người tiến vào. Nhớ kỹ, cứu người là quan trọng nhất, không cần thiết thì đừng liều mạng với nhà họ Triệu. Chỉ cần cứu Tiểu Vân ra là lập tức rút lui!”
“Còn cả Dục Thần nữa!”, Lâm Mộng Đình nhắc.
Nghiêm Tuệ Mẫn mắng: “Con còn nhớ thương cậu ta làm chi! Đều tại nó, bằng không cớ gì Tiểu Vân phải xông vào nhà họ Triệu, còn dùng dao áp chế cậu Triệu nữa, chắc chắn là do Lý Dục Thần sai khiến!”
Lâm Mộng Đình cắn môi, tuy cô tin Lý Dục Thần nhưng sự thật lại làm cô không thể phản bác, nói gì thì tính mạng em trai cô đang bị đe doạ mà.
“Gia chủ!”, thuộc hạ bỗng nói: “Hình như có người đi ra!”
“Chuẩn bị nghênh chiến, nghe theo lệnh của tôi!”, Lâm Thu Thanh hạ lệnh.
Cấp dưới đều trong tư thế sẵn sàng.
Tại cổng lớn trang viên xuất hiện hai bóng người.
Vì cách khá xa, trời lại tối nên không nhìn rõ là ai.
Hai người lững thững bước đi giống như đang tản bộ, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi ba câu.
Từ từ hai người cũng đi tới cổng lớn.
Lâm Mộng Đình là người đầu tiên nhận ra, là Lý Dục Thần!
Bóng dáng này, tư thế tự tin thong dong như vậy, khí chất không coi mọi thứ ra gì, cô chỉ mới thấy trên người Lý Dục Thần.
Bên cạnh Lý Dục Thần chính là Lâm Vân.
Lâm Mộng Đình há hốc mồm, không phát ra âm thanh.
Mũi cô cay cay, hốc mắt ướt át.
Tâm trạng áp lực bấy lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
Trong nhà họ Lâm, chỉ mình cô ủng hộ Lý Dục Thần, chỉ mình cô tin anh có thể làm được.
Hiện tại, anh đã chứng minh cho mọi người thấy là cô đúng.
Nghiêm Tuệ Mẫn gần như lao qua, ôm lấy Lâm Vân: “Tiểu Vân!”
Lâm Thu Thanh kiềm chế một chút, chờ khi xác nhận phía sau không có người nhà họ Triệu ập ra thì mới yên tâm.
“Mẹ, bố, chị, sao mọi người đều tới đây vậy?”
“Thằng bé này, con làm chuyện nguy hiểm như thế, sao bố mẹ không đến cho được?”. Nghiêm Tuệ Mẫn quan sát từ trên xuống dưới người Lâm Vân, sợ cậu ta mất miếng thịt nào: “Con không sao chứ? A, trên lưng con là thứ gì vậy? Sao có người rơm ở đây?”
“Bố, mẹ, mọi người xem đi ạ!”, Lâm Vân lấy người rơm xuống: “Đây là thứ tìm được ở sân phía tây nhà họ Triệu, trên đó có viết tên và ngày sinh tháng đẻ của ông nội, họ thật sự nguyền rủa ông nội chết đó ạ, còn mấy thứ này nữa…”
Nói xong Lâm Vân còn mở bao tải ra, đổ hết đồ ra ngoài.
Đầu heo, đầu bò, đầu dê lăn ra đất, trên đó còn máu đã khô lại nữa.
Giữa khuya mà nhìn thấy mấy thứ này, thêm một người rơm, trông đáng sợ phết!
Lâm Thu Thanh nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, gật đầu với anh: “Hai đứa không sao chứ, người nhà họ Triệu đâu?”
“Còn cả Dục Thần nữa!”, Lâm Mộng Đình nhắc.
Nghiêm Tuệ Mẫn mắng: “Con còn nhớ thương cậu ta làm chi! Đều tại nó, bằng không cớ gì Tiểu Vân phải xông vào nhà họ Triệu, còn dùng dao áp chế cậu Triệu nữa, chắc chắn là do Lý Dục Thần sai khiến!”
Lâm Mộng Đình cắn môi, tuy cô tin Lý Dục Thần nhưng sự thật lại làm cô không thể phản bác, nói gì thì tính mạng em trai cô đang bị đe doạ mà.
“Gia chủ!”, thuộc hạ bỗng nói: “Hình như có người đi ra!”
“Chuẩn bị nghênh chiến, nghe theo lệnh của tôi!”, Lâm Thu Thanh hạ lệnh.
Cấp dưới đều trong tư thế sẵn sàng.
Tại cổng lớn trang viên xuất hiện hai bóng người.
Vì cách khá xa, trời lại tối nên không nhìn rõ là ai.
Hai người lững thững bước đi giống như đang tản bộ, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi ba câu.
Từ từ hai người cũng đi tới cổng lớn.
Lâm Mộng Đình là người đầu tiên nhận ra, là Lý Dục Thần!
Bóng dáng này, tư thế tự tin thong dong như vậy, khí chất không coi mọi thứ ra gì, cô chỉ mới thấy trên người Lý Dục Thần.
Bên cạnh Lý Dục Thần chính là Lâm Vân.
Lâm Mộng Đình há hốc mồm, không phát ra âm thanh.
Mũi cô cay cay, hốc mắt ướt át.
Tâm trạng áp lực bấy lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
Trong nhà họ Lâm, chỉ mình cô ủng hộ Lý Dục Thần, chỉ mình cô tin anh có thể làm được.
Hiện tại, anh đã chứng minh cho mọi người thấy là cô đúng.
Nghiêm Tuệ Mẫn gần như lao qua, ôm lấy Lâm Vân: “Tiểu Vân!”
Lâm Thu Thanh kiềm chế một chút, chờ khi xác nhận phía sau không có người nhà họ Triệu ập ra thì mới yên tâm.
“Mẹ, bố, chị, sao mọi người đều tới đây vậy?”
“Thằng bé này, con làm chuyện nguy hiểm như thế, sao bố mẹ không đến cho được?”. Nghiêm Tuệ Mẫn quan sát từ trên xuống dưới người Lâm Vân, sợ cậu ta mất miếng thịt nào: “Con không sao chứ? A, trên lưng con là thứ gì vậy? Sao có người rơm ở đây?”
“Bố, mẹ, mọi người xem đi ạ!”, Lâm Vân lấy người rơm xuống: “Đây là thứ tìm được ở sân phía tây nhà họ Triệu, trên đó có viết tên và ngày sinh tháng đẻ của ông nội, họ thật sự nguyền rủa ông nội chết đó ạ, còn mấy thứ này nữa…”
Nói xong Lâm Vân còn mở bao tải ra, đổ hết đồ ra ngoài.
Đầu heo, đầu bò, đầu dê lăn ra đất, trên đó còn máu đã khô lại nữa.
Giữa khuya mà nhìn thấy mấy thứ này, thêm một người rơm, trông đáng sợ phết!
Lâm Thu Thanh nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, gật đầu với anh: “Hai đứa không sao chứ, người nhà họ Triệu đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.