Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 265
Ss Tần
23/08/2023
Chị Mai nói: “Chỉ có ba người, thiếu một tay thì chơi làm sao được?”
Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Không phải vẫn còn có cậu Lý ở đây hay sao?”
Chị Mai sững sờ một lúc, không ngờ Sáu Sẹo lại xưng hô với Lý Dục Thần như vậy.
Bà ta lập tức cười khúc khích nói: “Vậy thì cậu Lý cũng ngồi xuống chơi cùng nhau đi”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi không giỏi đánh bài đâu”.
Chị Mai ngẩn ra, câu này đâu có trong kịch bản?
“Không phải là cậu không biết chơi đâu đúng không?”, chị Mai mở to mắt hỏi anh.
Lý Dục Thần thực sự không biết chơi mạt chược, lúc nhỏ chỉ chơi vui với mấy người Mã Sơn, sau đó đã đến đỉnh Thiên Đô rồi, thời gian đâu mà học chơi mạt chược?
Anh nói rằng mình chơi không giỏi chẳng qua là bởi vì trước đó đã thấy chị Mai chơi hai lần cho nên hiểu được một chút mà thôi.
Chị Mai trừng mắt nhìn anh.
Thằng nhóc thối, đã không biết chơi mạt chược mà còn dám đến lừa Sáu Sẹo sao?
Chẳng phải là đang muốn đẩy chị mày vào hố lửa hay sao?
Sáu Sẹo nói: “Không quá giỏi, nhưng biết chơi một chút cũng được rồi, mạt chược không phức tạp, chủ yếu dựa vào vận may, nói không chừng hôm nay lại là ngày may mắn của cậu Lý thì sao?”
Trong lòng Lý Dục Thần biết rằng hôm nay Sáu Sẹo sẽ không để anh rời đi.
Lần trước ở trường đấu chó gã ta đã thua cược, hôm nay gã ta nhất định muốn gỡ lại.
Ngoài ra, chắc là gã cũng đã để ý đến số tiền trong túi của Lý Dục Thần.
“Vậy cũng được”.
Lý Dục Thần do dự ngồi xuống.
Nhìn thấy bộ dáng của Lý Dục Thần, trên mặt Sáu Sẹo hiện lên một tia cười lạnh, trong đôi mắt một mí lộ ra sát khí, gã ta hỏi: “Chị Mai, chị muốn chơi bao nhiêu?”
Chị Mai nói: “Không quan trọng, thua hết tiền rồi tính tiếp”.
Sáu Sẹo nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ càng và bộ ngực khiêu khích của chị Mai liền cười nói:
“Thua hết tiền rồi vẫn còn có thể thua thứ khác đó”.
Lúc đầu, Lý Dục Thần có vẻ vụng về trong việc rút bài.
Sự vụng về này không phải là thứ có thể giả vờ được.
Sáu Sẹo khinh khi quan sát anh, còn nở nụ cười chế giễu.
Ngay cả chị Mai cũng phải lắc đầu.
Đây là những gì Lý Dục Thần muốn.
Chỉ có như thế thì cá lớn mới có thể mắc câu.
Sau khi đánh vài vòng thì Lý Dục Thần dần trở nên thành thạo.
Không biết chơi cũng không có nghĩa là không biết quan sát.
Anh biết Sáu Sẹo đã nắm chắc cục diện ngày hôm nay cho nên mới dám ngồi xuống chơi.
Anh và chị Mai muốn lừa Sáu Sẹo thì Sáu Sẹo cũng muốn lừa họ.
Bây giờ chỉ có thể xem ai cao tay hơn mà thôi.
Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Không phải vẫn còn có cậu Lý ở đây hay sao?”
Chị Mai sững sờ một lúc, không ngờ Sáu Sẹo lại xưng hô với Lý Dục Thần như vậy.
Bà ta lập tức cười khúc khích nói: “Vậy thì cậu Lý cũng ngồi xuống chơi cùng nhau đi”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi không giỏi đánh bài đâu”.
Chị Mai ngẩn ra, câu này đâu có trong kịch bản?
“Không phải là cậu không biết chơi đâu đúng không?”, chị Mai mở to mắt hỏi anh.
Lý Dục Thần thực sự không biết chơi mạt chược, lúc nhỏ chỉ chơi vui với mấy người Mã Sơn, sau đó đã đến đỉnh Thiên Đô rồi, thời gian đâu mà học chơi mạt chược?
Anh nói rằng mình chơi không giỏi chẳng qua là bởi vì trước đó đã thấy chị Mai chơi hai lần cho nên hiểu được một chút mà thôi.
Chị Mai trừng mắt nhìn anh.
Thằng nhóc thối, đã không biết chơi mạt chược mà còn dám đến lừa Sáu Sẹo sao?
Chẳng phải là đang muốn đẩy chị mày vào hố lửa hay sao?
Sáu Sẹo nói: “Không quá giỏi, nhưng biết chơi một chút cũng được rồi, mạt chược không phức tạp, chủ yếu dựa vào vận may, nói không chừng hôm nay lại là ngày may mắn của cậu Lý thì sao?”
Trong lòng Lý Dục Thần biết rằng hôm nay Sáu Sẹo sẽ không để anh rời đi.
Lần trước ở trường đấu chó gã ta đã thua cược, hôm nay gã ta nhất định muốn gỡ lại.
Ngoài ra, chắc là gã cũng đã để ý đến số tiền trong túi của Lý Dục Thần.
“Vậy cũng được”.
Lý Dục Thần do dự ngồi xuống.
Nhìn thấy bộ dáng của Lý Dục Thần, trên mặt Sáu Sẹo hiện lên một tia cười lạnh, trong đôi mắt một mí lộ ra sát khí, gã ta hỏi: “Chị Mai, chị muốn chơi bao nhiêu?”
Chị Mai nói: “Không quan trọng, thua hết tiền rồi tính tiếp”.
Sáu Sẹo nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ càng và bộ ngực khiêu khích của chị Mai liền cười nói:
“Thua hết tiền rồi vẫn còn có thể thua thứ khác đó”.
Lúc đầu, Lý Dục Thần có vẻ vụng về trong việc rút bài.
Sự vụng về này không phải là thứ có thể giả vờ được.
Sáu Sẹo khinh khi quan sát anh, còn nở nụ cười chế giễu.
Ngay cả chị Mai cũng phải lắc đầu.
Đây là những gì Lý Dục Thần muốn.
Chỉ có như thế thì cá lớn mới có thể mắc câu.
Sau khi đánh vài vòng thì Lý Dục Thần dần trở nên thành thạo.
Không biết chơi cũng không có nghĩa là không biết quan sát.
Anh biết Sáu Sẹo đã nắm chắc cục diện ngày hôm nay cho nên mới dám ngồi xuống chơi.
Anh và chị Mai muốn lừa Sáu Sẹo thì Sáu Sẹo cũng muốn lừa họ.
Bây giờ chỉ có thể xem ai cao tay hơn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.