Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 27
Ss Tần
06/08/2023
“Không phải thì uống đi nào!”
Trương Nhất Bình biết ly rượu này không uống không được, anh ta chỉ mong uống xong ly rượu này, Lưu mặt sẹo sẽ nhanh chóng rời đi, anh ta không muốn ở chung phòng với loại người này một phút nào cả.
“Được, tôi uống”.
Trương Nhất Bình cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
“Đấy, như thế mới đúng chứ!”
Lưu Hồng Vũ nhìn anh ta uống hết rượu, sau đó nhìn về phía mấy cô gái đang ngồi trên sofa.
Ông ta đảo mắt nhìn Đinh Hương và Lâm Mộng Đình một lúc, cười ha hả nói.
“Cậu Trương có phúc thật đó, mấy cô em xinh xắn thế này, cho tôi một em được không?”
Trương Nhất Bình sầm mặt: “Tổng giám đốc Lưu, họ đều là bạn của tôi”.
“Bạn thì tốt quá rồi, tôi và cậu Trương đây cũng là bạn mà. Bạn của bạn mình, mọi người chơi chung với nhau được mà, ha ha ha”.
“Tổng giám đốc Lưu, thế này không được”.
Lưu Hồng Vũ xụ mặt: “Thằng nhóc họ Trương này, cậu đi về nhà mà hỏi bố cậu xem ông ta có dám uống rượu của tôi không, vậy mà cậu không chịu nể mặt tôi à? Cút đi!”
Trương Nhất Bình khẽ run rẩy, không dám nói nữa.
Anh ta biết rõ, nếu tiếp tục nói thêm gì nữa, kết cục của anh ta rất có thể sẽ giống như Chu Húc.
Vì một cô gái mới gặp không lâu, không đáng.
Lưu Hồng Vũ cười khẩy một tiếng rồi bước tới trước mặt Đinh Hương và Lâm Mộng Đình. Ông ta nhìn Đinh Hương, rồi lại nhìn sang Lâm Mộng Đình, như thể đang rất phân vân.
Cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định, quay qua nói với Đinh Hương: “Tôi thích kiểu trong sáng này hơn, này cô bé xinh xắn, đi theo tôi nhé?”
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương ra sau lưng mình, đứng thẳng lưng nói: “Cô ấy không thể đi theo ông”.
“Cô ấy không đi thì là cô đi đúng không?”, Lưu Hồng Vũ cười khằng khặc.
“Tổng giám đốc Lưu…”
Trương Nhất Bình lên tiếng, định nói ra thân phận của Lâm Mộng Đình.
Anh ta tin rằng dù Lưu Hồng Vũ có to gan đến đâu thì cũng không dám động vào cô cả nhà họ Lâm.
Nhưng anh ta còn chưa nói ra miệng, Lưu Hồng Vũ đã giơ tay tát cho anh ta một bạt tai.
Trương Nhất Bình cảm thấy tai mình ù ù, mặt đau rát.
“Cậu mà nói tiếp nữa, tôi đánh cậu tàn phế luôn đấy!”, Lưu Hồng Vũ cảnh cáo.
Trương Nhất Bình còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vết sẹo đáng sợ trên cằm Lưu Hồng Vũ, anh ta lại không dám.
Lưu Hồng Vũ cười mỉa mai, nói với gã đầu trọc: “Báo Tử, đưa cả hai cô nàng này đi luôn”.
Gã đầu trọc đáp lời rồi dẫn đàn em đi tới, vừa định tóm lấy Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.
Bỗng có người lên tiếng.
“Các ông đưa đi được à?”
Trương Nhất Bình biết ly rượu này không uống không được, anh ta chỉ mong uống xong ly rượu này, Lưu mặt sẹo sẽ nhanh chóng rời đi, anh ta không muốn ở chung phòng với loại người này một phút nào cả.
“Được, tôi uống”.
Trương Nhất Bình cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
“Đấy, như thế mới đúng chứ!”
Lưu Hồng Vũ nhìn anh ta uống hết rượu, sau đó nhìn về phía mấy cô gái đang ngồi trên sofa.
Ông ta đảo mắt nhìn Đinh Hương và Lâm Mộng Đình một lúc, cười ha hả nói.
“Cậu Trương có phúc thật đó, mấy cô em xinh xắn thế này, cho tôi một em được không?”
Trương Nhất Bình sầm mặt: “Tổng giám đốc Lưu, họ đều là bạn của tôi”.
“Bạn thì tốt quá rồi, tôi và cậu Trương đây cũng là bạn mà. Bạn của bạn mình, mọi người chơi chung với nhau được mà, ha ha ha”.
“Tổng giám đốc Lưu, thế này không được”.
Lưu Hồng Vũ xụ mặt: “Thằng nhóc họ Trương này, cậu đi về nhà mà hỏi bố cậu xem ông ta có dám uống rượu của tôi không, vậy mà cậu không chịu nể mặt tôi à? Cút đi!”
Trương Nhất Bình khẽ run rẩy, không dám nói nữa.
Anh ta biết rõ, nếu tiếp tục nói thêm gì nữa, kết cục của anh ta rất có thể sẽ giống như Chu Húc.
Vì một cô gái mới gặp không lâu, không đáng.
Lưu Hồng Vũ cười khẩy một tiếng rồi bước tới trước mặt Đinh Hương và Lâm Mộng Đình. Ông ta nhìn Đinh Hương, rồi lại nhìn sang Lâm Mộng Đình, như thể đang rất phân vân.
Cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định, quay qua nói với Đinh Hương: “Tôi thích kiểu trong sáng này hơn, này cô bé xinh xắn, đi theo tôi nhé?”
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương ra sau lưng mình, đứng thẳng lưng nói: “Cô ấy không thể đi theo ông”.
“Cô ấy không đi thì là cô đi đúng không?”, Lưu Hồng Vũ cười khằng khặc.
“Tổng giám đốc Lưu…”
Trương Nhất Bình lên tiếng, định nói ra thân phận của Lâm Mộng Đình.
Anh ta tin rằng dù Lưu Hồng Vũ có to gan đến đâu thì cũng không dám động vào cô cả nhà họ Lâm.
Nhưng anh ta còn chưa nói ra miệng, Lưu Hồng Vũ đã giơ tay tát cho anh ta một bạt tai.
Trương Nhất Bình cảm thấy tai mình ù ù, mặt đau rát.
“Cậu mà nói tiếp nữa, tôi đánh cậu tàn phế luôn đấy!”, Lưu Hồng Vũ cảnh cáo.
Trương Nhất Bình còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vết sẹo đáng sợ trên cằm Lưu Hồng Vũ, anh ta lại không dám.
Lưu Hồng Vũ cười mỉa mai, nói với gã đầu trọc: “Báo Tử, đưa cả hai cô nàng này đi luôn”.
Gã đầu trọc đáp lời rồi dẫn đàn em đi tới, vừa định tóm lấy Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.
Bỗng có người lên tiếng.
“Các ông đưa đi được à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.