Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 326
Ss Tần
06/09/2023
Dứt lời, cơ thể khẽ nhúc nhích, sau đó biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một bộ quần áo bay bay giữa không trung.
“Nhẫn thuật!”, Lâm Thiền Minh giật mình: “Mau, bày trận!”
Một đám người áo trắng sau lưng ông ấy nhanh chóng tản ra.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp bày trận thì Lâm Thiếu Bình đã xuất hiện lại trong đám người.
Nghe thấy vài tiếng lách cách, bóng trắng bay bay, trong nháy mắt có vài người áo Trắng bị Lâm Thiếu Bình đánh ngã.
Té xuống đất, có người bị vặn gãy cổ, còn lại cũng bị thương nặng, có cứu về cũng chỉ là kẻ tàn phế.
Lâm Thiền Minh vừa đau lòng vừa tức giận.
“Thủ đoạn thật độc ác! Đúng là nuôi một con sói trong nhà!”
Lâm Thiền Minh tung người nhảy lên, vừa ra tay đã là sát chiêu.
Đã rất nhiều năm rồi ông ấy không ra tay như vậy.
Thế nhưng, nắm đấm của ông ấy vừa vụt tới thì Lâm Thiếu Bình cũng đã biến mất không thấy.
Lâm Thiền Minh biết không ổn rồi.
Nhẫn giả am hiểu nhất chính là đánh lén.
Ông ấy quay lại phía sau, chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng, ông ấy vừa mới quay người lại thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió đánh úp tới.
Lâm Thiếu Bình thì vẫn còn đứng nguyên đó.
May mắn Lâm Thiền Minh đã trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm phong phú nên mạnh mẽ nghiêng người, tránh điểm yếu hại, di chuyển sang bên cạnh.
Dù thế thì ông ấy vẫn không thể tránh được đòn tấn công của Lâm Thiếu Bình.
Một chưởng như thép của Lâm Thiếu Bình rơi trên cánh tay trái của Lâm Thiền Minh.
Răng rắc một tiếng.
Xương cánh tay của Lâm Thiền Minh răng rắc gãy lìa.
Ánh mắt Lâm Thiếu Bình lộ ra vẻ hưng phấn, thừa thắng xông lên, một cước đá gãy chân Lâm Thiền Minh.
Lâm Thiền Minh ngã quỵ xuống đất.
Lâm Thiếu Bình muốn đi tới thêm một đòn, chuẩn bị kết liễu Lâm Thiền Minh.
Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy sau lưng có người nói:
“Dừng tay!”
Lâm Thiếu Bình dừng lại, bởi vì cậu ta nhận ra giọng của người vừa mới lên tiếng chính là ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Thượng Nghĩa.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn người chết đầy đất, lòng đau không thể tả.
“Thiếu Bình, ông không ngờ, không thể ngờ được cháu lại đối xử với nhà họ Lâm như thế!”
“Cả tôi cũng không ngờ ông lại đối xử với bố và anh tôi như thế!”, Lâm Thiếu Bình mỉa mai đáp.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài: “Bọn họ sống bất nhân bất nghĩa, gieo gió gặt bão thôi. Bỏ đi, chắc có nói cháu cũng không lọt tai, cháu muốn thế nào mới chịu tha cho nhà họ Lâm?”
“Nhẫn thuật!”, Lâm Thiền Minh giật mình: “Mau, bày trận!”
Một đám người áo trắng sau lưng ông ấy nhanh chóng tản ra.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp bày trận thì Lâm Thiếu Bình đã xuất hiện lại trong đám người.
Nghe thấy vài tiếng lách cách, bóng trắng bay bay, trong nháy mắt có vài người áo Trắng bị Lâm Thiếu Bình đánh ngã.
Té xuống đất, có người bị vặn gãy cổ, còn lại cũng bị thương nặng, có cứu về cũng chỉ là kẻ tàn phế.
Lâm Thiền Minh vừa đau lòng vừa tức giận.
“Thủ đoạn thật độc ác! Đúng là nuôi một con sói trong nhà!”
Lâm Thiền Minh tung người nhảy lên, vừa ra tay đã là sát chiêu.
Đã rất nhiều năm rồi ông ấy không ra tay như vậy.
Thế nhưng, nắm đấm của ông ấy vừa vụt tới thì Lâm Thiếu Bình cũng đã biến mất không thấy.
Lâm Thiền Minh biết không ổn rồi.
Nhẫn giả am hiểu nhất chính là đánh lén.
Ông ấy quay lại phía sau, chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng, ông ấy vừa mới quay người lại thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió đánh úp tới.
Lâm Thiếu Bình thì vẫn còn đứng nguyên đó.
May mắn Lâm Thiền Minh đã trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm phong phú nên mạnh mẽ nghiêng người, tránh điểm yếu hại, di chuyển sang bên cạnh.
Dù thế thì ông ấy vẫn không thể tránh được đòn tấn công của Lâm Thiếu Bình.
Một chưởng như thép của Lâm Thiếu Bình rơi trên cánh tay trái của Lâm Thiền Minh.
Răng rắc một tiếng.
Xương cánh tay của Lâm Thiền Minh răng rắc gãy lìa.
Ánh mắt Lâm Thiếu Bình lộ ra vẻ hưng phấn, thừa thắng xông lên, một cước đá gãy chân Lâm Thiền Minh.
Lâm Thiền Minh ngã quỵ xuống đất.
Lâm Thiếu Bình muốn đi tới thêm một đòn, chuẩn bị kết liễu Lâm Thiền Minh.
Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy sau lưng có người nói:
“Dừng tay!”
Lâm Thiếu Bình dừng lại, bởi vì cậu ta nhận ra giọng của người vừa mới lên tiếng chính là ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Thượng Nghĩa.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn người chết đầy đất, lòng đau không thể tả.
“Thiếu Bình, ông không ngờ, không thể ngờ được cháu lại đối xử với nhà họ Lâm như thế!”
“Cả tôi cũng không ngờ ông lại đối xử với bố và anh tôi như thế!”, Lâm Thiếu Bình mỉa mai đáp.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài: “Bọn họ sống bất nhân bất nghĩa, gieo gió gặt bão thôi. Bỏ đi, chắc có nói cháu cũng không lọt tai, cháu muốn thế nào mới chịu tha cho nhà họ Lâm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.