Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 333
Ss Tần
08/09/2023
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí xé gió lao tới, xuyên qua rừng trúc trước sân.
Là trúc xào xạc rơi xuống.
“Tới rồi!”
Mí mắt Lâm Thiếu Bình giật giật.
Nhẹ nhàng nhún người một cái, cũng đã ra đến sân.
Mà cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng xuất hiện.
Hai người đứng đối diện nhau.
“Lý Dục Thần?”
“Lâm Thiếu Bình?”
Cùng đặt câu hỏi, cùng xác nhận được thân phận đối phương.
“Không sai, mày nhanh hơn những gì tao tưởng rất nhiều”, Lâm Thiếu Bình nói.
“Mộng Đình đâu?”, Lý Dục Thần trực tiếp hỏi.
“Vợ chưa cưới của mày ấy hả?”, Lâm Thiếu Bình cười nói: “Mày tới nhanh quá, thuốc vẫn chưa có tác dụng, trò chơi này làm sao chơi được bây giờ? Biết thế lẽ ra tao nên cho cô ta thêm chút thuốc”.
Lâm Thiếu Hằng nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra.
Lúc nhìn thấy Lý Dục Thần, không biết tại sao lại hơi sợ hãi.
Cũng may em trai Lâm Thiếu Bình ở trước người anh ta, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Một ý nghĩ muốn báo thù mãnh liệt dâng lên.
“Em trai, hay là bây giờ anh và cô em Lâm Mộng Đình đó biểu diễn tại chỗ? Trên giường, anh cũng có chút kinh nghiệm”.
Lâm Thiếu Bình nhìn thấy Lý Dục Thần đứng ở đó không động đậy, lập tức nổi lòng khinh thường.
“Thấy mày đến nhanh như vậy, còn tưởng có chút bản lĩnh, thì ra cũng là tên phế vật! Anh, cô gái đó, cho anh đấy, anh cứ chơi tự nhiên”.
Lâm Thiếu Hằng cười lớn nói: “Ha ha, Lý Dục Thần, mày mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, tao chơi người phụ nữ của mày thế nào! Ha ha ha…”
Anh ta quay người đi vào trong, định đến bế Lâm Mộng Đình.
Nhưng hoa mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần xuất hiện trước mặt anh ta.
Lâm Thiếu Hằng dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.
“Mày… mày…”, anh ta sợ hãi chỉ tay vào Lý Dục Thần, nhưng lại không thốt ra lời.
Lâm Thiếu Bình nhìn Lý Dục Thần biến mất, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Khi cậu ta quay người lại, nhìn thấy Lý Dục Thần đã bóp chặt cổ Lâm Thiếu Hằng.
“Độn thuật ngũ hành!”, Lâm Thiếu Bình kinh ngạc: “Mày cũng là ninja?”
Lý Dục Thần phì cười nói: “Học chút nhẫn thuật thì tưởng rằng thiên hạ chỉ có nhẫn thuật thôi hả? Trò đó của Đông Doanh, chẳng qua chỉ là một trò vặt của trung nguyên truyền đến thôi. Tao thấy mày cũng đạt đến cảnh giới Thượng Nhẫn rồi phải không. Đáng tiếc, tâm thuật bất chính như vậy, làm sao có thể học được pháp thuật tiên gia chân chính!”
“Hừ, đừng nói những lời quỷ quái đó, nếu có bản lĩnh thì đấu với tao, thả anh trai tao ra!”, Lâm Thiếu Bình nói.
“Thi đấu?”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Mày không xứng!”
Là trúc xào xạc rơi xuống.
“Tới rồi!”
Mí mắt Lâm Thiếu Bình giật giật.
Nhẹ nhàng nhún người một cái, cũng đã ra đến sân.
Mà cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng xuất hiện.
Hai người đứng đối diện nhau.
“Lý Dục Thần?”
“Lâm Thiếu Bình?”
Cùng đặt câu hỏi, cùng xác nhận được thân phận đối phương.
“Không sai, mày nhanh hơn những gì tao tưởng rất nhiều”, Lâm Thiếu Bình nói.
“Mộng Đình đâu?”, Lý Dục Thần trực tiếp hỏi.
“Vợ chưa cưới của mày ấy hả?”, Lâm Thiếu Bình cười nói: “Mày tới nhanh quá, thuốc vẫn chưa có tác dụng, trò chơi này làm sao chơi được bây giờ? Biết thế lẽ ra tao nên cho cô ta thêm chút thuốc”.
Lâm Thiếu Hằng nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra.
Lúc nhìn thấy Lý Dục Thần, không biết tại sao lại hơi sợ hãi.
Cũng may em trai Lâm Thiếu Bình ở trước người anh ta, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Một ý nghĩ muốn báo thù mãnh liệt dâng lên.
“Em trai, hay là bây giờ anh và cô em Lâm Mộng Đình đó biểu diễn tại chỗ? Trên giường, anh cũng có chút kinh nghiệm”.
Lâm Thiếu Bình nhìn thấy Lý Dục Thần đứng ở đó không động đậy, lập tức nổi lòng khinh thường.
“Thấy mày đến nhanh như vậy, còn tưởng có chút bản lĩnh, thì ra cũng là tên phế vật! Anh, cô gái đó, cho anh đấy, anh cứ chơi tự nhiên”.
Lâm Thiếu Hằng cười lớn nói: “Ha ha, Lý Dục Thần, mày mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, tao chơi người phụ nữ của mày thế nào! Ha ha ha…”
Anh ta quay người đi vào trong, định đến bế Lâm Mộng Đình.
Nhưng hoa mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần xuất hiện trước mặt anh ta.
Lâm Thiếu Hằng dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.
“Mày… mày…”, anh ta sợ hãi chỉ tay vào Lý Dục Thần, nhưng lại không thốt ra lời.
Lâm Thiếu Bình nhìn Lý Dục Thần biến mất, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Khi cậu ta quay người lại, nhìn thấy Lý Dục Thần đã bóp chặt cổ Lâm Thiếu Hằng.
“Độn thuật ngũ hành!”, Lâm Thiếu Bình kinh ngạc: “Mày cũng là ninja?”
Lý Dục Thần phì cười nói: “Học chút nhẫn thuật thì tưởng rằng thiên hạ chỉ có nhẫn thuật thôi hả? Trò đó của Đông Doanh, chẳng qua chỉ là một trò vặt của trung nguyên truyền đến thôi. Tao thấy mày cũng đạt đến cảnh giới Thượng Nhẫn rồi phải không. Đáng tiếc, tâm thuật bất chính như vậy, làm sao có thể học được pháp thuật tiên gia chân chính!”
“Hừ, đừng nói những lời quỷ quái đó, nếu có bản lĩnh thì đấu với tao, thả anh trai tao ra!”, Lâm Thiếu Bình nói.
“Thi đấu?”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Mày không xứng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.