Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 342
Ss Tần
09/09/2023
Roạt một tiếng.
Mây đen giăng kín, mưa ngập trời, tiếng gió vù vù, cùng với chớp điện chói mắt, tiếng sét nhức tai, dường như tất cả bị anh thu vào trong chiếc ô.
Bầu trời tươi sáng, mây trắng rong chơi trên bầu trời.
Trời đất như mùa xuân, cành liễu khẽ đung đưa trong gió.
Bươm bướm tung tăng trên thảm cỏ, ve kêu râm ran trên cây.
“Ha, đứng thành hai đội hết rồi hả!”
Lý Dục Thần nhìn đám người phân ra hai phe rõ ràng, lắc đầu.
Anh đưa chiếc ô cho Lâm Mộng Đình, đi đến bên cạnh Tôn Quảng Phúc, ngồi xổm xuống xem, nói: “Yên tâm, không sao”.
Trong mắt Lâm Nguyệt Nga lộ ra vẻ cảm kích, nghẹn ngào, không thốt ra lời.
Không biết tại sao, cậu thanh niên trước mắt đột nhiên trở nên đáng tin như vậy, dường như chỉ cần lời của anh nói, thì chắc chắn là thật.
Lý Dục Thần đứng lên, đi đến trước mặt ông cụ, khẽ gật đầu, nói: “Kiếp nạn của nhà họ Lâm, kết thúc rồi”.
Cơ thể như cây khô của Lâm Thượng Nghĩa như có sức sống mới.
Trong ánh mắt của ông cụ bùng lên ngọn lửa hồi sinh.
Một giọi nước mắt nóng hổi chảy ra từ trong mắt của ông cụ, men theo khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn chậm rãi lăn xuống.
Lý Dục Thần quay người, đi về phía Lâm Lai Phong.
Lâm Lai Phong hơi bất an, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có chị gái Lâm Lai Nghi và anh rể Viên Quốc Thành, ông ta cũng gan dạ hơn.
“Lý Dục Thần, bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Lâm, cậu ở trên địa bàn của nhà họ Lâm, tốt nhất là đứng làm bừa”, Lâm Lai Phong nói.
“Vậy sao”, Lý Dục Thần cười: “Gia chủ của nhà họ Lâm, tự phong hả? Hay là…”
Anh chỉ vào mấy người xung quanh: “Các người chọn ông ta?”
Không ai nói gì.
Có vài người bắt đầu hối hận, phần lớn mọi người đều quan sát trước.
Lâm Lai Phong nổi giận nói: “Tốt nhất là bây giờ cậu rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
“Không khách sáo như thế nào? Giống như con trai của ông hả?”, Lý Dục Thần khẽ cười.
Lâm Lai Phong càng lúc càng bất an, cùng với đó, còn có nỗi sợ kỳ lạ.
“Thiếu Bình đâu? Cậu đã làm gì Thiếu Bình rồi?”
“Ông mãi mãi không thể nào gặp lại anh ta nữa rồi”.
“Cậu!” Lâm Lai Phong vẫn không dám tin: “Không thể nào! Nhất định là cậu đang lừa tôi! Con trai Thiếu Bình của tôi là cao thủ Nhẫn Tông, ngay cả Lâm Thiền Minh cũng không phải là đối thủ của nó. Nhất định là cậu đang lừa tôi…”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề nắm chắc một chút nào.
Nhất là khi nhìn thấy Lâm Mộng Đình bình yên vô sự theo Lý Dục Thần trở về.
“Giết nó! Giết nó cho tôi!”, Lâm Lai Phong điên cuồng gào thét.
Mây đen giăng kín, mưa ngập trời, tiếng gió vù vù, cùng với chớp điện chói mắt, tiếng sét nhức tai, dường như tất cả bị anh thu vào trong chiếc ô.
Bầu trời tươi sáng, mây trắng rong chơi trên bầu trời.
Trời đất như mùa xuân, cành liễu khẽ đung đưa trong gió.
Bươm bướm tung tăng trên thảm cỏ, ve kêu râm ran trên cây.
“Ha, đứng thành hai đội hết rồi hả!”
Lý Dục Thần nhìn đám người phân ra hai phe rõ ràng, lắc đầu.
Anh đưa chiếc ô cho Lâm Mộng Đình, đi đến bên cạnh Tôn Quảng Phúc, ngồi xổm xuống xem, nói: “Yên tâm, không sao”.
Trong mắt Lâm Nguyệt Nga lộ ra vẻ cảm kích, nghẹn ngào, không thốt ra lời.
Không biết tại sao, cậu thanh niên trước mắt đột nhiên trở nên đáng tin như vậy, dường như chỉ cần lời của anh nói, thì chắc chắn là thật.
Lý Dục Thần đứng lên, đi đến trước mặt ông cụ, khẽ gật đầu, nói: “Kiếp nạn của nhà họ Lâm, kết thúc rồi”.
Cơ thể như cây khô của Lâm Thượng Nghĩa như có sức sống mới.
Trong ánh mắt của ông cụ bùng lên ngọn lửa hồi sinh.
Một giọi nước mắt nóng hổi chảy ra từ trong mắt của ông cụ, men theo khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn chậm rãi lăn xuống.
Lý Dục Thần quay người, đi về phía Lâm Lai Phong.
Lâm Lai Phong hơi bất an, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có chị gái Lâm Lai Nghi và anh rể Viên Quốc Thành, ông ta cũng gan dạ hơn.
“Lý Dục Thần, bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Lâm, cậu ở trên địa bàn của nhà họ Lâm, tốt nhất là đứng làm bừa”, Lâm Lai Phong nói.
“Vậy sao”, Lý Dục Thần cười: “Gia chủ của nhà họ Lâm, tự phong hả? Hay là…”
Anh chỉ vào mấy người xung quanh: “Các người chọn ông ta?”
Không ai nói gì.
Có vài người bắt đầu hối hận, phần lớn mọi người đều quan sát trước.
Lâm Lai Phong nổi giận nói: “Tốt nhất là bây giờ cậu rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
“Không khách sáo như thế nào? Giống như con trai của ông hả?”, Lý Dục Thần khẽ cười.
Lâm Lai Phong càng lúc càng bất an, cùng với đó, còn có nỗi sợ kỳ lạ.
“Thiếu Bình đâu? Cậu đã làm gì Thiếu Bình rồi?”
“Ông mãi mãi không thể nào gặp lại anh ta nữa rồi”.
“Cậu!” Lâm Lai Phong vẫn không dám tin: “Không thể nào! Nhất định là cậu đang lừa tôi! Con trai Thiếu Bình của tôi là cao thủ Nhẫn Tông, ngay cả Lâm Thiền Minh cũng không phải là đối thủ của nó. Nhất định là cậu đang lừa tôi…”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề nắm chắc một chút nào.
Nhất là khi nhìn thấy Lâm Mộng Đình bình yên vô sự theo Lý Dục Thần trở về.
“Giết nó! Giết nó cho tôi!”, Lâm Lai Phong điên cuồng gào thét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.