Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 355
Ss Tần
11/09/2023
Anh chờ đợi Thái Vĩ Dân tỏ thái độ.
Mười giây sau, cuối cùng Thái Vĩ Dân lên tiếng: “Được, cậu Lý, cậu gửi qua đây, tôi đi làm ngay”.
Nói xong rồi dừng một chút: “Cậu Lý, tôi nghe nói nhà họ Viên đã công bố treo thưởng khắp nơi, muốn lấy mạng của cậu, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Một trăm triệu?”
Là nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, đương nhiên ba người của quán cơm Thân Dân cũng nghe nói chuyện treo thưởng khắp nơi.
“Lý Dục Thần mà nhà họ Viên treo thưởng, thực sự là Tiểu Lý Tử của quán chúng ta ư?”
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông chủ Vương cười ha ha nói: “Không ngờ Tiểu Lý Tử đáng tiền như vậy, giá trị một trăm triệu làm việc ở cửa hàng chúng ta một tuần, vậy mà chúng ta lại không biết!”
“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm gì, khiến nhà họ Viên bỏ nhiều tiền như vậy để giết cậu ta?”
“Chắc chắn là gian lận cá cược rồi, nếu không, còn có thể làm gì?”
“Chẳng trách bỏ trốn rồi, mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng đâu”.
“Tên nhóc này đúng là giỏi, dám đến nhà họ Viên gây chuyện. Có thể khiến nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu chắc chắn đã thắng không ít!”
“A Mai, hay là chúng ta bắt tên nhóc đó rồi đi lĩnh thưởng đi?”, sư phụ Vinh nói.
Ông chủ Vương cũng cười hi hi nói: “Đúng thế, một trăm triệu đấy!”
Tiểu Dương chuyển nhanh con dao thái trên tay, kích động nói: “Sư phụ, một trăm triệu, đủ cho chúng ta tiêu mấy năm rồi phải không?”
Sư phụ Vinh đập cái thìa lên đầu cậu ta: “Không biết gì thì đừng nói, với cái kiểu hài lòng với hai chiếc móng lợn một ngày của cậu, một trăm triệu đủ cho cháu của cậu dưỡng lão đấy”.
Chị Mai từ nãy vẫn không nói gì, hếch miệng về phía bên ngoài: “Cậu ta đến rồi, các người đi lĩnh thưởng đi”.
Thì thấy Lý Dục Thần đẩy cửa đi vào.
Mấy người cùng ngẩn người.
Nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.
Vẫn là ông chủ Vương biết ăn nói, cười ha ha đứng lên, rót chén trà cho Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý à, mấy hôm nay đi đâu đấy?”
Lý Dục Thần nhìn chị Mai một cái, nói: “Xảy ra chút chuyện. Mọi người chưa đi, tôi thực sự rất vui”.
Sư phụ Vinh nói: “Có một trăm triệu như cậu ở đây, chúng tôi làm sao nỡ đi. Hôm nay cậu mang tiền đến cho chúng tôi đấy hả!”
Ông chủ Vương cũng cười nói: “Đúng thế, chốc nữa trói cậu lại, đưa đến Tiền Đường”.
Lý Dục Thần biết ông ấy đang nói gì, chỉ cười trừ.
Chị Mai hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, nhà họ Viên treo thưởng nhiều như vậy để lấy mạng của cậu?”
“Cũng không có gì, chỉ giết một người, nghe nói là con trai của gia chủ nhà họ Viên”, Lý Dục Thần nói nhẹ như không.
Mười giây sau, cuối cùng Thái Vĩ Dân lên tiếng: “Được, cậu Lý, cậu gửi qua đây, tôi đi làm ngay”.
Nói xong rồi dừng một chút: “Cậu Lý, tôi nghe nói nhà họ Viên đã công bố treo thưởng khắp nơi, muốn lấy mạng của cậu, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Một trăm triệu?”
Là nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, đương nhiên ba người của quán cơm Thân Dân cũng nghe nói chuyện treo thưởng khắp nơi.
“Lý Dục Thần mà nhà họ Viên treo thưởng, thực sự là Tiểu Lý Tử của quán chúng ta ư?”
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông chủ Vương cười ha ha nói: “Không ngờ Tiểu Lý Tử đáng tiền như vậy, giá trị một trăm triệu làm việc ở cửa hàng chúng ta một tuần, vậy mà chúng ta lại không biết!”
“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm gì, khiến nhà họ Viên bỏ nhiều tiền như vậy để giết cậu ta?”
“Chắc chắn là gian lận cá cược rồi, nếu không, còn có thể làm gì?”
“Chẳng trách bỏ trốn rồi, mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng đâu”.
“Tên nhóc này đúng là giỏi, dám đến nhà họ Viên gây chuyện. Có thể khiến nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu chắc chắn đã thắng không ít!”
“A Mai, hay là chúng ta bắt tên nhóc đó rồi đi lĩnh thưởng đi?”, sư phụ Vinh nói.
Ông chủ Vương cũng cười hi hi nói: “Đúng thế, một trăm triệu đấy!”
Tiểu Dương chuyển nhanh con dao thái trên tay, kích động nói: “Sư phụ, một trăm triệu, đủ cho chúng ta tiêu mấy năm rồi phải không?”
Sư phụ Vinh đập cái thìa lên đầu cậu ta: “Không biết gì thì đừng nói, với cái kiểu hài lòng với hai chiếc móng lợn một ngày của cậu, một trăm triệu đủ cho cháu của cậu dưỡng lão đấy”.
Chị Mai từ nãy vẫn không nói gì, hếch miệng về phía bên ngoài: “Cậu ta đến rồi, các người đi lĩnh thưởng đi”.
Thì thấy Lý Dục Thần đẩy cửa đi vào.
Mấy người cùng ngẩn người.
Nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.
Vẫn là ông chủ Vương biết ăn nói, cười ha ha đứng lên, rót chén trà cho Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý à, mấy hôm nay đi đâu đấy?”
Lý Dục Thần nhìn chị Mai một cái, nói: “Xảy ra chút chuyện. Mọi người chưa đi, tôi thực sự rất vui”.
Sư phụ Vinh nói: “Có một trăm triệu như cậu ở đây, chúng tôi làm sao nỡ đi. Hôm nay cậu mang tiền đến cho chúng tôi đấy hả!”
Ông chủ Vương cũng cười nói: “Đúng thế, chốc nữa trói cậu lại, đưa đến Tiền Đường”.
Lý Dục Thần biết ông ấy đang nói gì, chỉ cười trừ.
Chị Mai hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, nhà họ Viên treo thưởng nhiều như vậy để lấy mạng của cậu?”
“Cũng không có gì, chỉ giết một người, nghe nói là con trai của gia chủ nhà họ Viên”, Lý Dục Thần nói nhẹ như không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.