Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 376
Ss Tần
16/09/2023
Cao Tử Hạng chắp tay: “Cậu Lý đại nhân đại nghĩa, tôi bội phục trong lòng, ngày sau nếu cậu có gì sai khiến, cứ đến nhà họ Cao Tiền Đường tìm tôi, Cao mỗ cũng sẽ gắng hết sức”.
“Ông Cao khách sáo rồi!”
Lý Dục Thần cảm thấy trên người Cao Tử Hạng của một luồng hào khí giang hồ, ngược lại có thể giao lưu được.
Nhà họ Cao ở Tiền Đường là gia tộc lớn số một số hai, về sau khi thành lập tập đoàn Kinh Lý, không thể không giao thiệp.
Hồ Sư Ước cười nói: “Hôm nay lão hủ đúng là mở rộng tầm mắt! Cậu Lý tuổi còn trẻ đã có y thuật cao siêu, lại không màng danh lợi, quả thật đúng là may mắn của chúng tôi”.
Lại nói: “Vậy hãy để bà Cao nghỉ ngơi cho tốt, mấy vị qua văn phòng của tôi uống trà đi”.
Cao Tử Hạng nói: “Ông Hồ, tôi không đi, chuyện vợ tôi bị người ta hạ trùng độc, tôi phải lập tức quay về kiểm tra. Ngoài ra, xin các vị giúp tôi giữ bí mật, chuyện này tôi không muốn để người khác biết”.
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Yên tâm, nơi này ngoại trừ Lam Thanh và cậu Lý, tất cả đều là học trò thân tín của tôi, tôi đảm bảo bọn họ sễ không ra ngoài nói linh tinh”.
Cao Tử Hạng cảm ơn Hồ Sư Ước, trao đổi phương thức liên lạc với Lý Dục Thần, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lý Dục Thần liền theo Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh đến phòng làm việc của ông ta.
Nói là phòng làm việc, nhưng thật ra là phòng riêng nghỉ ngơi của ông ta.
Cách Quốc Y Quán mấy cái sân, vì vậy không nghe thấy được tiếng huyên náo.
Bên ngoài phòng trồng đầy các cây trúc xanh mướt, lộ ra chủ nhân cực kỳ thích thú.
Vào bên trong, sau khi chủ và khách cùng ngồi xuống, Hồ Sư Ước đích thân pha trà.
Ông lão tuổi đã cao, nhưng hành động khỏe mạnh, hào phóng lỗi lạc, ngược lại khắc sâu vào tim Lý Dục Thần.
Vì vậy, Lý Dục Thần cũng không vòng vo nói ra mục đích mình đến đây.
Hồ Sư Ước nghe xong liền cười ha ha: “Hóa ra là vậy, không phải chỉ là chút Hoàng Tinh sao, đây là đồ tốt, nhưng cũng phải xem ở trong tay ai”.
Nói xong liền gọi điện thoại: “Tu Nhất, con đi đến kho vật phẩm quý mang khối Hoàng Tinh lớn 500 năm qua đây”.
Ba người cùng nhau uống trà nói chuyện.
Một lúc sau, Hồ Tu Nhất đi vào, còn dẫn theo hai người cầm một cái rương gỗ, nhìn qua có vẻ rất nặng.
“Bố, con mang Hoàng Tinh qua rồi”.
Hồ Tu Nhất nhìn thấy Lý Dục Thần liền sửng sốt.
“Bố, bố bảo con mang Hoàng Tinh qua, chẳng lẽ là muốn cho hắn?”
“Bố, hắn là tên lừa đảo!”
Tôn Thanh Lam và Hồ Sư Ước cùng sửng sốt, không rõ Hồ Tu Nhất lấy lý do gì để nói Lý Dục Thần là kẻ lừa đảo.
Lý Dục Thần chỉ cười mà không nói.
Hồ Sư Ước tức giận nói: “Nói linh ta linh tinh cái gì đấy, sao cậu Lý lại là kẻ lừa đảo được cơ chứ!”
Hồ Tu Nhất thấy ông cụ nhà mình tức giận thì cũng hơi chột dạ nhưng vẫn kiên trì nói:
“Ông Cao khách sáo rồi!”
Lý Dục Thần cảm thấy trên người Cao Tử Hạng của một luồng hào khí giang hồ, ngược lại có thể giao lưu được.
Nhà họ Cao ở Tiền Đường là gia tộc lớn số một số hai, về sau khi thành lập tập đoàn Kinh Lý, không thể không giao thiệp.
Hồ Sư Ước cười nói: “Hôm nay lão hủ đúng là mở rộng tầm mắt! Cậu Lý tuổi còn trẻ đã có y thuật cao siêu, lại không màng danh lợi, quả thật đúng là may mắn của chúng tôi”.
Lại nói: “Vậy hãy để bà Cao nghỉ ngơi cho tốt, mấy vị qua văn phòng của tôi uống trà đi”.
Cao Tử Hạng nói: “Ông Hồ, tôi không đi, chuyện vợ tôi bị người ta hạ trùng độc, tôi phải lập tức quay về kiểm tra. Ngoài ra, xin các vị giúp tôi giữ bí mật, chuyện này tôi không muốn để người khác biết”.
Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Yên tâm, nơi này ngoại trừ Lam Thanh và cậu Lý, tất cả đều là học trò thân tín của tôi, tôi đảm bảo bọn họ sễ không ra ngoài nói linh tinh”.
Cao Tử Hạng cảm ơn Hồ Sư Ước, trao đổi phương thức liên lạc với Lý Dục Thần, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lý Dục Thần liền theo Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh đến phòng làm việc của ông ta.
Nói là phòng làm việc, nhưng thật ra là phòng riêng nghỉ ngơi của ông ta.
Cách Quốc Y Quán mấy cái sân, vì vậy không nghe thấy được tiếng huyên náo.
Bên ngoài phòng trồng đầy các cây trúc xanh mướt, lộ ra chủ nhân cực kỳ thích thú.
Vào bên trong, sau khi chủ và khách cùng ngồi xuống, Hồ Sư Ước đích thân pha trà.
Ông lão tuổi đã cao, nhưng hành động khỏe mạnh, hào phóng lỗi lạc, ngược lại khắc sâu vào tim Lý Dục Thần.
Vì vậy, Lý Dục Thần cũng không vòng vo nói ra mục đích mình đến đây.
Hồ Sư Ước nghe xong liền cười ha ha: “Hóa ra là vậy, không phải chỉ là chút Hoàng Tinh sao, đây là đồ tốt, nhưng cũng phải xem ở trong tay ai”.
Nói xong liền gọi điện thoại: “Tu Nhất, con đi đến kho vật phẩm quý mang khối Hoàng Tinh lớn 500 năm qua đây”.
Ba người cùng nhau uống trà nói chuyện.
Một lúc sau, Hồ Tu Nhất đi vào, còn dẫn theo hai người cầm một cái rương gỗ, nhìn qua có vẻ rất nặng.
“Bố, con mang Hoàng Tinh qua rồi”.
Hồ Tu Nhất nhìn thấy Lý Dục Thần liền sửng sốt.
“Bố, bố bảo con mang Hoàng Tinh qua, chẳng lẽ là muốn cho hắn?”
“Bố, hắn là tên lừa đảo!”
Tôn Thanh Lam và Hồ Sư Ước cùng sửng sốt, không rõ Hồ Tu Nhất lấy lý do gì để nói Lý Dục Thần là kẻ lừa đảo.
Lý Dục Thần chỉ cười mà không nói.
Hồ Sư Ước tức giận nói: “Nói linh ta linh tinh cái gì đấy, sao cậu Lý lại là kẻ lừa đảo được cơ chứ!”
Hồ Tu Nhất thấy ông cụ nhà mình tức giận thì cũng hơi chột dạ nhưng vẫn kiên trì nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.