Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 383
Ss Tần
18/09/2023
Dì Tình giới thiệu: “Ông còn nhớ hồi ở thành phố Hòa, có mấy đứa nhỏ
trong đại viện cũ bên kia đường không? Đây là Mã Sơn, hồi đó còn gọi là
Đại Mã Hầu. Còn đây nữa, thằng Lý, cháu của ông anh Hữu Toàn”.
Hứa Quốc Lập “à” một tiếng: “Lớn thế này rồi đấy à? Đại Mã Hầu, Tiểu Lý…”
Nói xong lại muốn đứng dậy.
Nhưng vừa định đứng dậy đã ngồi trở về. Ôm cái chân duỗi thẳng kia nhe răng.
“Ông Hứa, ông sao vậy?”, dì Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lý Dục Thần đi tới xem xét, sờ thử chân Hứa Quốc Lập.
Chân đã gãy rồi, đùi gãy mất, xương bánh chè cũng vỡ nát.
Lý Dục Thần nhớ rõ, Hứa Quốc Lập từng bị thương, chân cũng khập khiễng rồi.
Kẻ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cố tình đánh vào chỗ vết thương cũ, khiến vết thương càng trở nên nặng hơn.
Vết thương lâu đến mấy chục năm, cộng thêm vết thương mới, bị thương thế này rất khó để chữa trị.
Trễ một chút thôi cái chân này của ông ấy sẽ bị phế, có thể sẽ phải cắt bỏ.
Hứa Quốc Lập gắng gượng đến bây giờ vẫn có thể tươi cười trước mặt dì Tình, đúng là ý chí sắt đá của người từng làm lính.
“Tôi không sao”, Hứa Quốc Lập cắn răng nói: “Vết thương cũ tái phát thôi ấy mà”.
Lý Dục Thần biết ông ấy muốn dì Tình yên tâm, bèn nói: “Chú ngồi yên đừng nhúc nhích”.
Sau đó dùng chân khí truyền qua quan huyệt ở đầu gối rót vào cơ thể Hứa Quốc Lập, cũng liên tục điểm vào các huyệt như Túc Tam Lí, Lăng Tuyền, Âm Cốc, Trúc Tân, Thừa Sơn.
Ban đầu, khi chân khí vừa vào người, miệng vết thương bỗng trở nên đau hơn khiến Hứa Quốc Lập không thể nhịn nổi.
Nhưng ông ấy vẫn cố nén, chẳng rên lấy một tiếng.
Chỉ cắn chặt răng, trán rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
Một lát sau, đau đớn giản bớt, đùi chìm trong cảm giác ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Lý Dục Thần nói: “Xương gãy đã được nối liền, nhưng mấy ngày tới tốt nhất không nên cử động, nghỉ ngơi khoảng một tuần là ổn rồi”.
Hứa Quốc Lập thử nhấc chân, cảm thấy hết sức bất ngờ: “Chú cứ tưởng cái chân này đã phế rồi chứ, không ngờ nó lại khỏi được? Tiểu Lý, cháu là Hoa Đà tái thế hả!”
Dì Tình cũng luôn miệng cảm ơn.
Dương Tùng bên cạnh lại đầy khiếp sợ. Lúc nãy anh ta cũng nhận ra chân của Hứa Quốc Lập chắc chắn đã gãy, chỉ chạm vào vài cái là lành ngay được ư?
“Tạm thời khoan cảm ơn cháu đã”, Lý Dục Thần nói: “Vết thương cũ của chú ở đó quá lâu, rất khó hồi phục lại như cũ. Người ra tay quá độc ác, cố tình chạm vào vết thương đó của chú vốn muốn phế bỏ nó đi”.
“Ai?”, Mã Sơn siết chặt nắm đấm: “Ai làm?”
“Chính là người phụ nữ nuôi chó đó, chú đuổi theo, muốn nói chuyện bồi thường. Kết quả người ta gọi thêm người tới đánh chú”, Hứa Quốc Lập nói: “Cũng do tuổi tác chú cao rồi, nếu là hai mươi năm trước thì chú thèm sợ chúng nó chắc?”
Hứa Quốc Lập “à” một tiếng: “Lớn thế này rồi đấy à? Đại Mã Hầu, Tiểu Lý…”
Nói xong lại muốn đứng dậy.
Nhưng vừa định đứng dậy đã ngồi trở về. Ôm cái chân duỗi thẳng kia nhe răng.
“Ông Hứa, ông sao vậy?”, dì Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lý Dục Thần đi tới xem xét, sờ thử chân Hứa Quốc Lập.
Chân đã gãy rồi, đùi gãy mất, xương bánh chè cũng vỡ nát.
Lý Dục Thần nhớ rõ, Hứa Quốc Lập từng bị thương, chân cũng khập khiễng rồi.
Kẻ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cố tình đánh vào chỗ vết thương cũ, khiến vết thương càng trở nên nặng hơn.
Vết thương lâu đến mấy chục năm, cộng thêm vết thương mới, bị thương thế này rất khó để chữa trị.
Trễ một chút thôi cái chân này của ông ấy sẽ bị phế, có thể sẽ phải cắt bỏ.
Hứa Quốc Lập gắng gượng đến bây giờ vẫn có thể tươi cười trước mặt dì Tình, đúng là ý chí sắt đá của người từng làm lính.
“Tôi không sao”, Hứa Quốc Lập cắn răng nói: “Vết thương cũ tái phát thôi ấy mà”.
Lý Dục Thần biết ông ấy muốn dì Tình yên tâm, bèn nói: “Chú ngồi yên đừng nhúc nhích”.
Sau đó dùng chân khí truyền qua quan huyệt ở đầu gối rót vào cơ thể Hứa Quốc Lập, cũng liên tục điểm vào các huyệt như Túc Tam Lí, Lăng Tuyền, Âm Cốc, Trúc Tân, Thừa Sơn.
Ban đầu, khi chân khí vừa vào người, miệng vết thương bỗng trở nên đau hơn khiến Hứa Quốc Lập không thể nhịn nổi.
Nhưng ông ấy vẫn cố nén, chẳng rên lấy một tiếng.
Chỉ cắn chặt răng, trán rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
Một lát sau, đau đớn giản bớt, đùi chìm trong cảm giác ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Lý Dục Thần nói: “Xương gãy đã được nối liền, nhưng mấy ngày tới tốt nhất không nên cử động, nghỉ ngơi khoảng một tuần là ổn rồi”.
Hứa Quốc Lập thử nhấc chân, cảm thấy hết sức bất ngờ: “Chú cứ tưởng cái chân này đã phế rồi chứ, không ngờ nó lại khỏi được? Tiểu Lý, cháu là Hoa Đà tái thế hả!”
Dì Tình cũng luôn miệng cảm ơn.
Dương Tùng bên cạnh lại đầy khiếp sợ. Lúc nãy anh ta cũng nhận ra chân của Hứa Quốc Lập chắc chắn đã gãy, chỉ chạm vào vài cái là lành ngay được ư?
“Tạm thời khoan cảm ơn cháu đã”, Lý Dục Thần nói: “Vết thương cũ của chú ở đó quá lâu, rất khó hồi phục lại như cũ. Người ra tay quá độc ác, cố tình chạm vào vết thương đó của chú vốn muốn phế bỏ nó đi”.
“Ai?”, Mã Sơn siết chặt nắm đấm: “Ai làm?”
“Chính là người phụ nữ nuôi chó đó, chú đuổi theo, muốn nói chuyện bồi thường. Kết quả người ta gọi thêm người tới đánh chú”, Hứa Quốc Lập nói: “Cũng do tuổi tác chú cao rồi, nếu là hai mươi năm trước thì chú thèm sợ chúng nó chắc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.