Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 414
Ss Tần
24/09/2023
Chị Mai đem Đinh Hương bảo vệ sau lưng, ngăn cô ấy nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.
“Thế nào, chị Mai, người tôi mang đến hôm nay cũng được đó chứ, có đáng giá để chị ra tay không? À, không đúng, phải gọi chị là Hiệp Đạo- Nhất Chi Mai chứ, hay là Thiên thủ Quan m (Quan m nghìn tay) đây?”
*Hiệp Đạo: hiệp- nghĩa hiệp, đạo- trộm=> ăn trộm vì mục đích nghĩa hiệp.
Sáu Sẹo nheo con mắt nguyên lành còn lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tự tin.
“Còn cả ông, ông chủ Vương, Vương thiết thủ, Thiết thủ Như lai, Phật Cười, phải không? Một Thiết thủ Như lai, một Quan Âm ngàn tay như hai người, đúng là xứng đôi!”
“Còn về sư phụ Vinh này…”, Sáu Sẹo nhìn sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp: “Đến nay tôi vẫn chưa điều tra rõ rốt cuộc ông là ai. Nhưng cũng không quan trọng, dù sao các người đều phải chết”.
Chị Mai cười lạnh lùng nói: “Sáu Sẹo, anh tự tin như vậy, chỉ dựa vào hai cao thủ Thái quyền mà anh đưa đến? Ồ đúng rồi, hai người này là người của nhà họ Tra phải không, chỉ dựa vào Sáu Sẹo anh, chắc cũng không mời được”.
Da mặt Sáu Sẹo run lên, bị chị Mai nhìn thấu lai lịch của hai cao thủ này, gã ta đột nhiên chột dạ.
Nhưng nghĩ đến phía sau còn có người chống lưng, gã ta lại cứng rắn hẳn lên.
“Không tin, thì chị có thể thử xem”.
“Thử thì thử!”
Chị Mai vừa dứt lời, lật cổ tay, không hề báo trước, đột nhiên bắn ra mấy điểm hàn tinh, bắn thẳng lên đại huyệt trên người hai người.
Một điểm trong đó, lại bắn về phía con mắt duy nhất của Sáu Sẹo.
Hàn tinh ập đến, hai người vội vàng thi triển thân pháp, vất vả tránh được, dáng vẻ hơi nhếch nhác.
Chị Mai cười ha ha nói: “Cao thủ, chỉ vậy thôi hả?”
Nhưng khi bà ta nhìn sang Sáu Sẹo, liền thu lại nụ cười.
Sáu Sẹo không biết võ công, cũng không có cách nào với ám khí ập đến, thậm chí gã ta cũng không biết có ám khí ập đến.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện trước mặt Sáu Sẹo, cuốn chặt ám khí.
Ám khí rơi xuống đất, bóng đen đó lại vụt đi biến mất trong hư không.
Chị Mai cau chặt mày.
Bà ta chắc chắn là người phụ nữ đó đã cứu Sáu Sẹo.
Nhưng bà ta không nhìn rõ người phụ nữ đó ra tay thế nào, dùng vũ khí gì.
Có thể cuốn ám khí, từ cách vụt lên rồi biến mất, có vẻ giống như cây roi.
Nhưng roi pháp có giỏi đi nữa, cũng phải có dấu vết, không thể nào mất tăm mất tích như vậy.
Trừ phi là thủ đoạn tông sư, luyện khí thành pháo.
Không thể nào!
Làm sao có thể có tông sư trẻ như vậy, còn là phụ nữ?
Hơn nữa người phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống người luyện võ.
Hai cao thủ Thái quyền bị ám khí tấn công, nổi giận, xông về phía chị Mai.
Một người tung quyền, một người tung cước.
Vừa đấm vừa đá, vô cùng ác liệt.
“Thế nào, chị Mai, người tôi mang đến hôm nay cũng được đó chứ, có đáng giá để chị ra tay không? À, không đúng, phải gọi chị là Hiệp Đạo- Nhất Chi Mai chứ, hay là Thiên thủ Quan m (Quan m nghìn tay) đây?”
*Hiệp Đạo: hiệp- nghĩa hiệp, đạo- trộm=> ăn trộm vì mục đích nghĩa hiệp.
Sáu Sẹo nheo con mắt nguyên lành còn lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tự tin.
“Còn cả ông, ông chủ Vương, Vương thiết thủ, Thiết thủ Như lai, Phật Cười, phải không? Một Thiết thủ Như lai, một Quan Âm ngàn tay như hai người, đúng là xứng đôi!”
“Còn về sư phụ Vinh này…”, Sáu Sẹo nhìn sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp: “Đến nay tôi vẫn chưa điều tra rõ rốt cuộc ông là ai. Nhưng cũng không quan trọng, dù sao các người đều phải chết”.
Chị Mai cười lạnh lùng nói: “Sáu Sẹo, anh tự tin như vậy, chỉ dựa vào hai cao thủ Thái quyền mà anh đưa đến? Ồ đúng rồi, hai người này là người của nhà họ Tra phải không, chỉ dựa vào Sáu Sẹo anh, chắc cũng không mời được”.
Da mặt Sáu Sẹo run lên, bị chị Mai nhìn thấu lai lịch của hai cao thủ này, gã ta đột nhiên chột dạ.
Nhưng nghĩ đến phía sau còn có người chống lưng, gã ta lại cứng rắn hẳn lên.
“Không tin, thì chị có thể thử xem”.
“Thử thì thử!”
Chị Mai vừa dứt lời, lật cổ tay, không hề báo trước, đột nhiên bắn ra mấy điểm hàn tinh, bắn thẳng lên đại huyệt trên người hai người.
Một điểm trong đó, lại bắn về phía con mắt duy nhất của Sáu Sẹo.
Hàn tinh ập đến, hai người vội vàng thi triển thân pháp, vất vả tránh được, dáng vẻ hơi nhếch nhác.
Chị Mai cười ha ha nói: “Cao thủ, chỉ vậy thôi hả?”
Nhưng khi bà ta nhìn sang Sáu Sẹo, liền thu lại nụ cười.
Sáu Sẹo không biết võ công, cũng không có cách nào với ám khí ập đến, thậm chí gã ta cũng không biết có ám khí ập đến.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện trước mặt Sáu Sẹo, cuốn chặt ám khí.
Ám khí rơi xuống đất, bóng đen đó lại vụt đi biến mất trong hư không.
Chị Mai cau chặt mày.
Bà ta chắc chắn là người phụ nữ đó đã cứu Sáu Sẹo.
Nhưng bà ta không nhìn rõ người phụ nữ đó ra tay thế nào, dùng vũ khí gì.
Có thể cuốn ám khí, từ cách vụt lên rồi biến mất, có vẻ giống như cây roi.
Nhưng roi pháp có giỏi đi nữa, cũng phải có dấu vết, không thể nào mất tăm mất tích như vậy.
Trừ phi là thủ đoạn tông sư, luyện khí thành pháo.
Không thể nào!
Làm sao có thể có tông sư trẻ như vậy, còn là phụ nữ?
Hơn nữa người phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống người luyện võ.
Hai cao thủ Thái quyền bị ám khí tấn công, nổi giận, xông về phía chị Mai.
Một người tung quyền, một người tung cước.
Vừa đấm vừa đá, vô cùng ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.