Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 437
Ss Tần
29/09/2023
Chỉ là trong sân viện thiếu mất Lại Sa Sa.
Cô ta đã tan thành tro bụi trong sấm sét vừa nãy.
Không ai nói gì.
Tất cả đều không thể định thần lại từ trong chấn hãi.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt ba người chị Mai.
Sư phụ Vinh há miệng, không thốt ra được một chữ.
Ông chủ Vương vẫn là khuôn mặt cười mang tính biểu tượng đó, chỉ là cơ thịt trên mặt cứng đờ, giống như tranh sơn dầu.
Chị Mai cười với Lý Dục Thần, rõ ràng là cảm kích, trong ánh mắt lại mang theo chút u oán khó che đậy.
Lý Dục Thần mỉm cười đáp lễ, nói: “Để tôi đuổi cổ trùng cho mọi người”.
Bèn vung tay, châm ngũ hành tự bay ra từ đầu ngón tay, hóa thành ánh sáng nhỏ đâm vào huyệt vị của ba người.
Anh vỗ mấy cái lên lưng bọn họ, ba người vừa khom lưng, nôn ra một đống chất bẩn, bên trong còn có mấy con cổ trùng đang nhúc nhích.
Lý Dục Thần lại vung tay, thu lại châm ngũ hành, nói: “Mọi người bị ám cổ của cô ta làm tổn thương nguyên khí, tuy không nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên ngồi xuống điều khí đi”.
Ba người ngồi xuống theo lời anh, bắt đầu vận chân khí, điều tiết khí huyết.
Lý Dục Thần cho bọn họ mỗi người uống một viên đan dược, quay đầu nói: “Tiểu Dương, anh chăm sóc bọn họ đi”.
“Ầy!”
Tiểu Dương đáp một tiếng, đứng bên cạnh ba người, hùng dũng hiên ngang giống như hộ pháp.
Lý Dục Thần quay người đứng đối diện với Tra Võ Anh, nói: “Gia chủ Tra, điều kiện của tôi, hai điều trước miễn cưỡng coi như ông đã làm được. Nhưng em gái tôi Đinh Hương vẫn chưa quay về, bây giờ tôi đi cứu cô ấy, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi vấn sẽ bắt nhà họ Tra ông chôn theo!”
Lúc này, Tra Võ Anh đâu còn dám phản bác.
Người trước mặt, là sát thần tay cầm sấm sét đấy!
Không giở mặt tại chỗ, diệt toàn tộc ông ta, ông ta đã rất cảm tạ trời đất rồi.
“Cậu, cậu Lý”, Tra Võ Anh khom người, cúi lưng xuống thật thấp: “Tôi thay mặt thằng con trai không ra gì của tôi xin lỗi cậu! Tôi sẽ cố hết sức, bồi thường cho cậu. Từ nay có việc gì sai bảo, chỉ cần một lời của cậu, trên dưới nhà họ Tra sẽ cố hết sức lực!”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Mong là ông có thể nói được làm được. Tôi sẽ cho người đến tiếp nhận lời xin lỗi của ông”.
Nói xong, quay người đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa gọi điện cho Lang Dụ Văn, bảo anh ta dẫn đội ngũ đến nhà họ Tra ở Hải Thành, tiếp nhận ít nhất hai trăm triệu tiền bồi thường của nhà họ Tra.
Hai trăm triệu, chỉ là cọng lông đối với gia tộc lớn, nhưng đối với tập đoàn Kinh Lý vừa mới thành lập, vẫn vô cùng quan trọng.
Lý Dục Thần vốn định ám thị cho Lang Dụ Văn, thực ra có thể dọa Tra Võ Anh, để ông ta bồi thường thêm.
Cô ta đã tan thành tro bụi trong sấm sét vừa nãy.
Không ai nói gì.
Tất cả đều không thể định thần lại từ trong chấn hãi.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt ba người chị Mai.
Sư phụ Vinh há miệng, không thốt ra được một chữ.
Ông chủ Vương vẫn là khuôn mặt cười mang tính biểu tượng đó, chỉ là cơ thịt trên mặt cứng đờ, giống như tranh sơn dầu.
Chị Mai cười với Lý Dục Thần, rõ ràng là cảm kích, trong ánh mắt lại mang theo chút u oán khó che đậy.
Lý Dục Thần mỉm cười đáp lễ, nói: “Để tôi đuổi cổ trùng cho mọi người”.
Bèn vung tay, châm ngũ hành tự bay ra từ đầu ngón tay, hóa thành ánh sáng nhỏ đâm vào huyệt vị của ba người.
Anh vỗ mấy cái lên lưng bọn họ, ba người vừa khom lưng, nôn ra một đống chất bẩn, bên trong còn có mấy con cổ trùng đang nhúc nhích.
Lý Dục Thần lại vung tay, thu lại châm ngũ hành, nói: “Mọi người bị ám cổ của cô ta làm tổn thương nguyên khí, tuy không nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên ngồi xuống điều khí đi”.
Ba người ngồi xuống theo lời anh, bắt đầu vận chân khí, điều tiết khí huyết.
Lý Dục Thần cho bọn họ mỗi người uống một viên đan dược, quay đầu nói: “Tiểu Dương, anh chăm sóc bọn họ đi”.
“Ầy!”
Tiểu Dương đáp một tiếng, đứng bên cạnh ba người, hùng dũng hiên ngang giống như hộ pháp.
Lý Dục Thần quay người đứng đối diện với Tra Võ Anh, nói: “Gia chủ Tra, điều kiện của tôi, hai điều trước miễn cưỡng coi như ông đã làm được. Nhưng em gái tôi Đinh Hương vẫn chưa quay về, bây giờ tôi đi cứu cô ấy, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi vấn sẽ bắt nhà họ Tra ông chôn theo!”
Lúc này, Tra Võ Anh đâu còn dám phản bác.
Người trước mặt, là sát thần tay cầm sấm sét đấy!
Không giở mặt tại chỗ, diệt toàn tộc ông ta, ông ta đã rất cảm tạ trời đất rồi.
“Cậu, cậu Lý”, Tra Võ Anh khom người, cúi lưng xuống thật thấp: “Tôi thay mặt thằng con trai không ra gì của tôi xin lỗi cậu! Tôi sẽ cố hết sức, bồi thường cho cậu. Từ nay có việc gì sai bảo, chỉ cần một lời của cậu, trên dưới nhà họ Tra sẽ cố hết sức lực!”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Mong là ông có thể nói được làm được. Tôi sẽ cho người đến tiếp nhận lời xin lỗi của ông”.
Nói xong, quay người đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa gọi điện cho Lang Dụ Văn, bảo anh ta dẫn đội ngũ đến nhà họ Tra ở Hải Thành, tiếp nhận ít nhất hai trăm triệu tiền bồi thường của nhà họ Tra.
Hai trăm triệu, chỉ là cọng lông đối với gia tộc lớn, nhưng đối với tập đoàn Kinh Lý vừa mới thành lập, vẫn vô cùng quan trọng.
Lý Dục Thần vốn định ám thị cho Lang Dụ Văn, thực ra có thể dọa Tra Võ Anh, để ông ta bồi thường thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.