Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 478
Ss Tần
08/10/2023
Chu Lợi Quân lắc đầu cười khổ nói: “Đừng, nếu dễ đối phó như vậy em sớm đã chém chết hắn rồi. Kẻ này không chỉ võ công cao cường mà còn biết pháp thuật”.
Sau đó gã liền tóm lược lại chuyện của trường đấu chó.
Hoàng Định Bang nghe xong thì cau mày: “Những gì chú nói cũng quá khoa trương rồi đó”.
“Không có nửa điểm cường điệu đâu, anh nói thử xem vì sao nhà họ Viên lại phải treo thưởng thay vì trực tiếp giết chết hắn đây?”
Hoàng Định Bang gật đầu: “Không sao, không phải chỉ biết chút pháp thuật thôi sao, lần này tôi có mời tới đây một vị đại sư đến từ núi Long Hổ, có ông ấy, bọn yêu ma quỷ quái kia không là cái thá gì cả”.
“Đại sư núi Long Hổ?”, hai mắt Chu Lợi Quân sáng lên: “Thật sao?”
Hoàng Định Bang vẫy tay, một người đàn ông ăn mặc giống như đạo sĩ đứng cách đó không xa lập tức rảo bước đi tới.
Người này mảnh khảnh, cằm để vài cọng râu dài, mái đầu búi gọn, trong tay còn cầm một cây phất trần, mang theo vài phần cốt cách thần tiên.
“Thanh Huyền đạo trưởng”, Hoàng Định Bang chào một tiếng, giới thiếu cho Chu Lợi Quân: “Vị này chính là Thanh Huyền đạo trưởng thần thông quảng đại của núi Long Hổ. Tôi đã uống nước do ông ấy chế ra, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, một đêm cùng bao nhiêu phụ nữ thỏa mãn cũng không biết mệt, để hôm nào tôi mời chú một bát”.
Nói xong còn phá lên cười đầy phóng đãng.
Chu Lợi Quân có vài phần hâm mộ cũng cười hùa theo.
Hoàng Định Bang lại giới thiệu với Thanh Huyền: “Đây là người anh em của tôi Chu Lợi Quân, chú ấy gặp chút rắc rối, muốn nhờ đạo trưởng giải quyết giúp”.
“Vô lượng thiên tôn!”, Thanh Huyền hất cây phất trần: “Gặp mặt chính là có duyên, ông chủ Chu có khó khăn gì, không ngại nói ra nghe xem lão đạo có thể phân ưu với cậu không”.
Chu Lợi Quân lại thuật lại quá trình chiến đấu giữa Lý Dục Thần và thầy pháp Tạng một lần nữa.
Thanh Huyền nghe xong thì cười to: “Tay phóng ánh sáng chẳng qua là một kỹ xảo mà thôi, cũng chỉ có thể đem ra dọa những người ngoài nghề như mọi người”.
Chu Lợi Quân mừng rỡ nói: “Vậy tức là Thanh Huyền đạo trưởng lợi hại hơn hắn sao?”
Thanh Huyền cười lạnh một tiếng: “Gột rửa yêu ma còn phải xem ngũ lôi chính pháp của thiên sư đạo núi Long Hổ ta”.
Dứt lời giữa các ngón tay xuất hiện thêm một tấm phù, chỉ về phía trước.
Chỉ thấy lá bùa xèo một tiếng bùng cháy, khi sắp cháy hết, tay Thanh Huyền rung lên, vứt ra một điểm hỏa tinh biến mất trong không trung.
Đúng lúc này, không trung lóe lên, trên bầu trời phía xa lóe lên tia chớp điện, đánh thẳng mặt hồ.
Hướng của chớp điện chính là hướng mà Thanh Huyền đạo trưởng chỉ.
Nhìn thấy cảnh này, nỗi chấn hãi trong lòng Chu Lợi Quân không gì sánh được.
Đây mới gọi là đạo pháp!
Lý Dục Thần, mày cứ đợi bị sét đánh đi.
Không biết có phải bùa của đạo sĩ quá linh nghiệm không, bầu trời tối sầm lại, trên mặt hồ mờ mờ phía xa, mây đen ngưng tụ, bên trong ẩn giấu những đường sét cuồn cuộn.
Gió nổi lên, thuyền nhỏ trên hồ dập dềnh trên sóng gió.
Sau đó gã liền tóm lược lại chuyện của trường đấu chó.
Hoàng Định Bang nghe xong thì cau mày: “Những gì chú nói cũng quá khoa trương rồi đó”.
“Không có nửa điểm cường điệu đâu, anh nói thử xem vì sao nhà họ Viên lại phải treo thưởng thay vì trực tiếp giết chết hắn đây?”
Hoàng Định Bang gật đầu: “Không sao, không phải chỉ biết chút pháp thuật thôi sao, lần này tôi có mời tới đây một vị đại sư đến từ núi Long Hổ, có ông ấy, bọn yêu ma quỷ quái kia không là cái thá gì cả”.
“Đại sư núi Long Hổ?”, hai mắt Chu Lợi Quân sáng lên: “Thật sao?”
Hoàng Định Bang vẫy tay, một người đàn ông ăn mặc giống như đạo sĩ đứng cách đó không xa lập tức rảo bước đi tới.
Người này mảnh khảnh, cằm để vài cọng râu dài, mái đầu búi gọn, trong tay còn cầm một cây phất trần, mang theo vài phần cốt cách thần tiên.
“Thanh Huyền đạo trưởng”, Hoàng Định Bang chào một tiếng, giới thiếu cho Chu Lợi Quân: “Vị này chính là Thanh Huyền đạo trưởng thần thông quảng đại của núi Long Hổ. Tôi đã uống nước do ông ấy chế ra, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, một đêm cùng bao nhiêu phụ nữ thỏa mãn cũng không biết mệt, để hôm nào tôi mời chú một bát”.
Nói xong còn phá lên cười đầy phóng đãng.
Chu Lợi Quân có vài phần hâm mộ cũng cười hùa theo.
Hoàng Định Bang lại giới thiệu với Thanh Huyền: “Đây là người anh em của tôi Chu Lợi Quân, chú ấy gặp chút rắc rối, muốn nhờ đạo trưởng giải quyết giúp”.
“Vô lượng thiên tôn!”, Thanh Huyền hất cây phất trần: “Gặp mặt chính là có duyên, ông chủ Chu có khó khăn gì, không ngại nói ra nghe xem lão đạo có thể phân ưu với cậu không”.
Chu Lợi Quân lại thuật lại quá trình chiến đấu giữa Lý Dục Thần và thầy pháp Tạng một lần nữa.
Thanh Huyền nghe xong thì cười to: “Tay phóng ánh sáng chẳng qua là một kỹ xảo mà thôi, cũng chỉ có thể đem ra dọa những người ngoài nghề như mọi người”.
Chu Lợi Quân mừng rỡ nói: “Vậy tức là Thanh Huyền đạo trưởng lợi hại hơn hắn sao?”
Thanh Huyền cười lạnh một tiếng: “Gột rửa yêu ma còn phải xem ngũ lôi chính pháp của thiên sư đạo núi Long Hổ ta”.
Dứt lời giữa các ngón tay xuất hiện thêm một tấm phù, chỉ về phía trước.
Chỉ thấy lá bùa xèo một tiếng bùng cháy, khi sắp cháy hết, tay Thanh Huyền rung lên, vứt ra một điểm hỏa tinh biến mất trong không trung.
Đúng lúc này, không trung lóe lên, trên bầu trời phía xa lóe lên tia chớp điện, đánh thẳng mặt hồ.
Hướng của chớp điện chính là hướng mà Thanh Huyền đạo trưởng chỉ.
Nhìn thấy cảnh này, nỗi chấn hãi trong lòng Chu Lợi Quân không gì sánh được.
Đây mới gọi là đạo pháp!
Lý Dục Thần, mày cứ đợi bị sét đánh đi.
Không biết có phải bùa của đạo sĩ quá linh nghiệm không, bầu trời tối sầm lại, trên mặt hồ mờ mờ phía xa, mây đen ngưng tụ, bên trong ẩn giấu những đường sét cuồn cuộn.
Gió nổi lên, thuyền nhỏ trên hồ dập dềnh trên sóng gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.