Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 609
Ss Tần
02/11/2023
Trương Diễm Diễm không biết Mã Sơn đang nghĩ gì, nói: “Nhìn thấy tứ hợp
viện có ma đó, em hiểu ra, anh ta chưa từng muốn đưa em đến nhà anh ta.
Em không có vị trí trong lòng anh ta, càng không thể nào có vị trí ở nhà anh ta. Con người ấy à, vẫn phải dựa vào bản thân. Bây giờ một mình em
chẳng phải sống vẫn rất tốt ư”.
Quan bar bên cạnh trường học kinh doanh sớm, trời còn chưa tối, đã liên tục có khách vào, phần lớn đều là sinh viên.
Đồ uống của quán bar Hương Thảo khá rẻ, thực sự thích hợp với sinh viên tiêu dùng.
Khách đông lên, Trương Diễm Diễm cũng bận hơn.
Trong quán bar nhỏ này, ngoại trừ cô ta, chỉ có hai nhân viên phục vụ, đội nhảy là sinh viên của câu lạc bộ thanh nhạc của trường.
Cho nên Trương Diễm Diễm phải kiêm các công việc như làm bà chủ, điều chế rượu, thu ngân và tiếp khách.
Mã Sơn rất quen thuộc với công việc của quán bar, dù sao cũng rảnh rỗi, liền giúp một tay.
Quán bar nhỏ như Hương Thảo vốn rất thoải mái, cũng thường có sinh viên đến làm thêm, vì vậy khách hàng cũng coi Mã Sơn là sinh viên phục vụ.
Lúc này rèm cửa được vén lên, một đám người như đám lông bông đi vào, nói ầm ĩ ngồi vào quầy bar.
Trương Diễm Diễm chào hỏi: “Các vị, muốn uống gì?”
“Uống gì? Uống sữa của cô có được không?”, một tên lông bông không có ý tốt nhìn chằm chằm thân hình tròn đầy của Trương Diễm Diễm hỏi.
Mấy bên còn lại ở đó cười ngặt nghẽo.
Trương Diễm Diễm nở nụ cười, ứng phó một cách thuần thục.
Đám lông bông gọi mấy ly rượu.
Một tên trong đó thử một ngụm, liền nhổ sang bên một bên, gõ mạnh cái ly lên bàn, mắng: “Đây là đồ cho người uống hả? Nước tiểu còn ngon cái loại này của cô!”
Tiếng nhạc của quán bar Hương Thảo rất nhẹ nhàng du dương, không phải kiểu quá sôi động.
Đội nhạc đang diễn một ca khúc mang phong cách dân gian.
Giọng của tên lông bông rất lớn, tiếng chiếc ly đập mạnh lên bàn còn nhức tai hơn.
Lần này, người trong quán bar đều nhìn sang bên này.
Mã Sơn cau mày, mới biết Trương Diễm Diễm làm bà chủ không hề dễ dàng.
Mấy tên nhóc lông bông này rõ ràng là đến gây chuyện.
Vể mặt Trương Diễm Diễm biến sắc, cầm ly rượu trên bàn về, uống một ngụm hết sạch.
“Người anh em, rượu không ngon, tôi đổi cho anh ly khác. Các vị muốn uống gì, cứ tự nhiên, tôi mời. Mọi người cùng sống trên con phố này, tôi chưa từng nộp thiếu tiền bảo kê cho chỗ anh Siêu đâu”.
Cách xử lý của Trương Diễm Diễm không vấn đề, giữ thể diện cho mọi người, cũng để lại đường lui cho mình, thông thường, đối phương chỉ cần không rắp tâm gây chuyện, uống không vài ly cũng có thể cho qua.
Trương Diễm Diễm lại rót một ly mới.
Tên lông bông dẫn đầu nhận lấy, uống một ngụm, lại phỉ nhổ xuống đất, đặt mạnh ly rượu lên bàn.
“Đừng lấy anh Siêu ra dọa tôi, ở đây, chẳng cần biết anh nào hết. Hoặc là pha chế rượu cho tôi, đến lúc tôi hài lòng thì thôi. Hoặc là dứt khoát nằm xuống, dạng hai chân, cho lão đây sướng một cái”.
Quan bar bên cạnh trường học kinh doanh sớm, trời còn chưa tối, đã liên tục có khách vào, phần lớn đều là sinh viên.
Đồ uống của quán bar Hương Thảo khá rẻ, thực sự thích hợp với sinh viên tiêu dùng.
Khách đông lên, Trương Diễm Diễm cũng bận hơn.
Trong quán bar nhỏ này, ngoại trừ cô ta, chỉ có hai nhân viên phục vụ, đội nhảy là sinh viên của câu lạc bộ thanh nhạc của trường.
Cho nên Trương Diễm Diễm phải kiêm các công việc như làm bà chủ, điều chế rượu, thu ngân và tiếp khách.
Mã Sơn rất quen thuộc với công việc của quán bar, dù sao cũng rảnh rỗi, liền giúp một tay.
Quán bar nhỏ như Hương Thảo vốn rất thoải mái, cũng thường có sinh viên đến làm thêm, vì vậy khách hàng cũng coi Mã Sơn là sinh viên phục vụ.
Lúc này rèm cửa được vén lên, một đám người như đám lông bông đi vào, nói ầm ĩ ngồi vào quầy bar.
Trương Diễm Diễm chào hỏi: “Các vị, muốn uống gì?”
“Uống gì? Uống sữa của cô có được không?”, một tên lông bông không có ý tốt nhìn chằm chằm thân hình tròn đầy của Trương Diễm Diễm hỏi.
Mấy bên còn lại ở đó cười ngặt nghẽo.
Trương Diễm Diễm nở nụ cười, ứng phó một cách thuần thục.
Đám lông bông gọi mấy ly rượu.
Một tên trong đó thử một ngụm, liền nhổ sang bên một bên, gõ mạnh cái ly lên bàn, mắng: “Đây là đồ cho người uống hả? Nước tiểu còn ngon cái loại này của cô!”
Tiếng nhạc của quán bar Hương Thảo rất nhẹ nhàng du dương, không phải kiểu quá sôi động.
Đội nhạc đang diễn một ca khúc mang phong cách dân gian.
Giọng của tên lông bông rất lớn, tiếng chiếc ly đập mạnh lên bàn còn nhức tai hơn.
Lần này, người trong quán bar đều nhìn sang bên này.
Mã Sơn cau mày, mới biết Trương Diễm Diễm làm bà chủ không hề dễ dàng.
Mấy tên nhóc lông bông này rõ ràng là đến gây chuyện.
Vể mặt Trương Diễm Diễm biến sắc, cầm ly rượu trên bàn về, uống một ngụm hết sạch.
“Người anh em, rượu không ngon, tôi đổi cho anh ly khác. Các vị muốn uống gì, cứ tự nhiên, tôi mời. Mọi người cùng sống trên con phố này, tôi chưa từng nộp thiếu tiền bảo kê cho chỗ anh Siêu đâu”.
Cách xử lý của Trương Diễm Diễm không vấn đề, giữ thể diện cho mọi người, cũng để lại đường lui cho mình, thông thường, đối phương chỉ cần không rắp tâm gây chuyện, uống không vài ly cũng có thể cho qua.
Trương Diễm Diễm lại rót một ly mới.
Tên lông bông dẫn đầu nhận lấy, uống một ngụm, lại phỉ nhổ xuống đất, đặt mạnh ly rượu lên bàn.
“Đừng lấy anh Siêu ra dọa tôi, ở đây, chẳng cần biết anh nào hết. Hoặc là pha chế rượu cho tôi, đến lúc tôi hài lòng thì thôi. Hoặc là dứt khoát nằm xuống, dạng hai chân, cho lão đây sướng một cái”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.