Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 617
Ss Tần
05/11/2023
Lúc Lý Dục Thần phát hiện ra anh ta, Mã Sơn đã hấp hối, chỉ còn lại một hơi.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của anh em, lần đầu tiên Lý Dục Thần cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và đau đớn.
Cho dù Lâm Mộng Đình bị Lâm Thiếu Bình hạ độc, Lâm Vân bị cắt da xẻo thịt, Đinh Hương bị Lại Sa Sa bắt cóc và hạ cổ, anh đều không tức giận như vậy.
“Người anh em, xin lỗi, em đã tới chậm!”
Lý Dục Thần chỉ thấy sống mũi chua xót, chẳng biết từ lúc nào đã có một dòng nước mắt lăn dài trên má.
Anh đã quên bao lâu rồi mình không rơi lệ.
Lúc trải qua thử thách ở núi tuyết Côn Luân, anh đã sớm quên đau khổ.
Nhưng mà hôm nay, người anh em của mình phải chịu khổ đã đánh thức tình cảm ngủ say của anh dậy.
Sư phụ nói, chướng ngại đột phá Tiên Thiên là giả vờ vô tình.
Thái thượng vong tình, nhưng sẽ không vô tình.
Điều kiện tiên quyết để vong tình là phải có tình trước. Vô tình thì chỉ có là tà ma.
Lý Dục Thần đưa một luồng chân khí vào trong cơ thể của Mã Sơn để bảo vệ tâm mạch, sau đó cho Mã Sơn ăn một viên đan Hồi Nguyên.
Sau đó anh giúp Mã Sơn bẻ thẳng từng ngón tay, chỉnh các đốt ngón tay bị gãy về, khôi phục lại như cũ.
Anh còn dùng chân khí chữa trị từng cái xương gãy cho anh ta.
Mã Sơn mở to mắt, nhìn thấy Lý Dục Thần, trên khuôn mặt còn chưa hết sưng lộ ra vẻ tươi cười: “Anh biết em sẽ đến mà”.
Lý Dục Thần nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, chờ dược lực hoàn toàn có tác dụng, em đi một chút sẽ quay lại ngay”.
Mã Sơn biết anh muốn đi làm gì, cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Để lại tên họ Tống kia cho anh”.
“Được”.
Lý Dục Thần gật đầu rồi đứng lên, đi ra ngoài.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoa hòa thượng, Tống Tử Kiều và đám đàn em của hắn ta đều như bị hóa đá, không ai dám cử động một cái nào.
Hoa hòa thượng thấy sắc mặt Lý Dục Thần liền biết mọi chuyện không được tốt lắm.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt một người trong đó, hỏi: “Vừa rồi là cậu ra tay với người anh em của tôi đúng không?”
Người nọ ấp úng: “Tôi… Tôi…”
Lý Dục Thần vỗ vai hắn ta: “Tôi biết là cậu”.
Bả vai của người nọ giống như bị thứ gì đó nặng nề đè lên đến mức vang lên những tiếng răng rắc, cả người hắn ta đều lún xuống, toàn bộ xương cốt vỡ vụn, sau đó ngã xuống đất biến thành một thi thể dị dạng.
Một chưởng này có lực trấn áp cực kỳ khủng bố.
Sắc mặt đám người bao gồm cả Tống Tử Kiều đều trắng bệch.
Ngay cả Hoa hòa thượng cũng vô cùng rung động.
Đây là chưởng lực gì?
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của anh em, lần đầu tiên Lý Dục Thần cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và đau đớn.
Cho dù Lâm Mộng Đình bị Lâm Thiếu Bình hạ độc, Lâm Vân bị cắt da xẻo thịt, Đinh Hương bị Lại Sa Sa bắt cóc và hạ cổ, anh đều không tức giận như vậy.
“Người anh em, xin lỗi, em đã tới chậm!”
Lý Dục Thần chỉ thấy sống mũi chua xót, chẳng biết từ lúc nào đã có một dòng nước mắt lăn dài trên má.
Anh đã quên bao lâu rồi mình không rơi lệ.
Lúc trải qua thử thách ở núi tuyết Côn Luân, anh đã sớm quên đau khổ.
Nhưng mà hôm nay, người anh em của mình phải chịu khổ đã đánh thức tình cảm ngủ say của anh dậy.
Sư phụ nói, chướng ngại đột phá Tiên Thiên là giả vờ vô tình.
Thái thượng vong tình, nhưng sẽ không vô tình.
Điều kiện tiên quyết để vong tình là phải có tình trước. Vô tình thì chỉ có là tà ma.
Lý Dục Thần đưa một luồng chân khí vào trong cơ thể của Mã Sơn để bảo vệ tâm mạch, sau đó cho Mã Sơn ăn một viên đan Hồi Nguyên.
Sau đó anh giúp Mã Sơn bẻ thẳng từng ngón tay, chỉnh các đốt ngón tay bị gãy về, khôi phục lại như cũ.
Anh còn dùng chân khí chữa trị từng cái xương gãy cho anh ta.
Mã Sơn mở to mắt, nhìn thấy Lý Dục Thần, trên khuôn mặt còn chưa hết sưng lộ ra vẻ tươi cười: “Anh biết em sẽ đến mà”.
Lý Dục Thần nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, chờ dược lực hoàn toàn có tác dụng, em đi một chút sẽ quay lại ngay”.
Mã Sơn biết anh muốn đi làm gì, cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Để lại tên họ Tống kia cho anh”.
“Được”.
Lý Dục Thần gật đầu rồi đứng lên, đi ra ngoài.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoa hòa thượng, Tống Tử Kiều và đám đàn em của hắn ta đều như bị hóa đá, không ai dám cử động một cái nào.
Hoa hòa thượng thấy sắc mặt Lý Dục Thần liền biết mọi chuyện không được tốt lắm.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt một người trong đó, hỏi: “Vừa rồi là cậu ra tay với người anh em của tôi đúng không?”
Người nọ ấp úng: “Tôi… Tôi…”
Lý Dục Thần vỗ vai hắn ta: “Tôi biết là cậu”.
Bả vai của người nọ giống như bị thứ gì đó nặng nề đè lên đến mức vang lên những tiếng răng rắc, cả người hắn ta đều lún xuống, toàn bộ xương cốt vỡ vụn, sau đó ngã xuống đất biến thành một thi thể dị dạng.
Một chưởng này có lực trấn áp cực kỳ khủng bố.
Sắc mặt đám người bao gồm cả Tống Tử Kiều đều trắng bệch.
Ngay cả Hoa hòa thượng cũng vô cùng rung động.
Đây là chưởng lực gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.