Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 619
Ss Tần
05/11/2023
Về đến hội trường.
Tống Tử Kiều còn đang gọi điện, cánh tay cầm điện thoại cũng run lên như giọng của hắn ta.
Dưới đất bên cạnh, kẻ đó vẫn đang dập đầu, chỉ là đầu đã vỡ, chỉ còn lại một nửa.
Toàn bộ thuộc hạ còn lại của Tống Tử Kiều đều run rẩy co lại trong góc.
Lý Dục Thần dìu Mã Sơn ngồi xuống sofa.
Mã Sơn lạnh lùng nhìn, thù hận trong mắt còn đang ngưng tụ.
Qua khoảng hai mươi phút, một đám người xông đến.
Kẻ dẫn đầu là một ngời đàn ông trung niên bụng phệ.
Tống Tử Kiều vừa nhìn người đó, liền như gặp được cứu tinh, òa khóc xông qua: “Bố ơi, cứu con! Mau cứu con!”
Người đàn ông trung niên chính là Tống Tùng Minh, chủ tịch của tập đoàn Bích Dã.
Tống Tùng Minh ôm Tống Tử Kiều an ủi: “Không sao, con trai, đừng sợ, có bố ở đây”.
Nhìn thi thể và tên thuộc hạ vẫn đang dập đầu dưới đất, Tống Tùng Minh kinh hãi.
Cũng may ông ta cũng là người trải đời, nhanh chóng kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình.
Với kinh nghiệm nông cạn của ông ta, trên đời này, không có chuyện gì không thể đàm phán, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng tiền.
Hơn nữa, hôm nay ông ta còn mang theo súng.
“Cậu Hoa”, Tống Tùng Minh đã biết có Hoa hòa thượng ở đây từ lúc Tống Tử Kiều gọi điện.
Hoa hòa thượng không nói gì, mà nhìn sang Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Hắn đã làm gì, ông tự hỏi hắn. Tôi đã cho hắn nửa tiếng cầu cứu, bây giờ đã hết thời gian, ông cho tôi một lý do không giết hắn, không cho được, tôi sẽ ra tay”.
Tống Tùng Minh hiểu ra, người thanh niên ngồi trên sofa mới là nhân vật chính.
“Không biết vị này là cậu mấy nhà họ Tiền?”
Tống Tùng Minh nhìn thấy Hoa hòa thượng rất cung kính với Lý Dục Thần, tự khắc coi Lý Dục Thần là người của nhà họ Tiền.
Ông ta thở nhẹ nhõm trong lòng, đối phương đã lên tiếng muốn cho ông ta một lý do không giết, cho thấy có thể ra điều kiện.
Hơn nữa người của nhà họ Tiền nổi tiếng là gia phong nho nhã quý ông, ngoại trừ cô cả Tiền nổi tiếng khó nhằn ra, những người khác đều nói lý, dễ nói chuyện.
“Anh ta không phải họ Tiền, anh ta là bạn của cô Tiền nhà chúng tôi”, Hoa hòa thượng giải thích giúp.
Tống Tùng Minh thở nhẹ nhõm một hơi, thì ra là ỷ vào uy phong của cô cả Tiền, không phải người của nhà họ Tiền thì dễ rồi.
“Cậu muốn bao nhiêu tiền, nói con số đi”, Tống Tùng Minh nói.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta: “Lý do này không tính, không còn lại nhiều thời gian đâu, ông không nói ra được lý do, hoặc là không có người khác đến cứu con trai ông, tôi sẽ giết hắn”.
“Mười triệu!”, Tống Tùng Minh nói.
Lý Dục Thần nhìn đồng hồ treo trên tường một cái: “Còn ba phút”.
“Năm mươi triệu!”, Tống Tùng Minh lớn tiếng nói, ông ta cảm thấy năm mươi triệu đủ để người thanh niên như này động lòng.
Tống Tử Kiều còn đang gọi điện, cánh tay cầm điện thoại cũng run lên như giọng của hắn ta.
Dưới đất bên cạnh, kẻ đó vẫn đang dập đầu, chỉ là đầu đã vỡ, chỉ còn lại một nửa.
Toàn bộ thuộc hạ còn lại của Tống Tử Kiều đều run rẩy co lại trong góc.
Lý Dục Thần dìu Mã Sơn ngồi xuống sofa.
Mã Sơn lạnh lùng nhìn, thù hận trong mắt còn đang ngưng tụ.
Qua khoảng hai mươi phút, một đám người xông đến.
Kẻ dẫn đầu là một ngời đàn ông trung niên bụng phệ.
Tống Tử Kiều vừa nhìn người đó, liền như gặp được cứu tinh, òa khóc xông qua: “Bố ơi, cứu con! Mau cứu con!”
Người đàn ông trung niên chính là Tống Tùng Minh, chủ tịch của tập đoàn Bích Dã.
Tống Tùng Minh ôm Tống Tử Kiều an ủi: “Không sao, con trai, đừng sợ, có bố ở đây”.
Nhìn thi thể và tên thuộc hạ vẫn đang dập đầu dưới đất, Tống Tùng Minh kinh hãi.
Cũng may ông ta cũng là người trải đời, nhanh chóng kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình.
Với kinh nghiệm nông cạn của ông ta, trên đời này, không có chuyện gì không thể đàm phán, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng tiền.
Hơn nữa, hôm nay ông ta còn mang theo súng.
“Cậu Hoa”, Tống Tùng Minh đã biết có Hoa hòa thượng ở đây từ lúc Tống Tử Kiều gọi điện.
Hoa hòa thượng không nói gì, mà nhìn sang Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Hắn đã làm gì, ông tự hỏi hắn. Tôi đã cho hắn nửa tiếng cầu cứu, bây giờ đã hết thời gian, ông cho tôi một lý do không giết hắn, không cho được, tôi sẽ ra tay”.
Tống Tùng Minh hiểu ra, người thanh niên ngồi trên sofa mới là nhân vật chính.
“Không biết vị này là cậu mấy nhà họ Tiền?”
Tống Tùng Minh nhìn thấy Hoa hòa thượng rất cung kính với Lý Dục Thần, tự khắc coi Lý Dục Thần là người của nhà họ Tiền.
Ông ta thở nhẹ nhõm trong lòng, đối phương đã lên tiếng muốn cho ông ta một lý do không giết, cho thấy có thể ra điều kiện.
Hơn nữa người của nhà họ Tiền nổi tiếng là gia phong nho nhã quý ông, ngoại trừ cô cả Tiền nổi tiếng khó nhằn ra, những người khác đều nói lý, dễ nói chuyện.
“Anh ta không phải họ Tiền, anh ta là bạn của cô Tiền nhà chúng tôi”, Hoa hòa thượng giải thích giúp.
Tống Tùng Minh thở nhẹ nhõm một hơi, thì ra là ỷ vào uy phong của cô cả Tiền, không phải người của nhà họ Tiền thì dễ rồi.
“Cậu muốn bao nhiêu tiền, nói con số đi”, Tống Tùng Minh nói.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta: “Lý do này không tính, không còn lại nhiều thời gian đâu, ông không nói ra được lý do, hoặc là không có người khác đến cứu con trai ông, tôi sẽ giết hắn”.
“Mười triệu!”, Tống Tùng Minh nói.
Lý Dục Thần nhìn đồng hồ treo trên tường một cái: “Còn ba phút”.
“Năm mươi triệu!”, Tống Tùng Minh lớn tiếng nói, ông ta cảm thấy năm mươi triệu đủ để người thanh niên như này động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.