Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 646
Ss Tần
10/11/2023
Tuy ông ta và Hà Trường Xuân là anh em đồng hao, nhưng cũng chưa từng thấy Hà Trường Xuân xuất hiện với diện mạo như vậy.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ nhìn hư ảnh.
Không ngờ Hà Trường Xuân đã luyện ra võ hồn.
Võ hồn, là võ đạo luyện đến đỉnh phong, hồn ý cuồn cuộn của võ giả ngưng tụ ra, có thể rời khỏi cơ thể, mang theo uy áp bản thể cường mạnh.
Đã luyện ra võ hồn, cho thấy con đường võ đọa đã đến tận cuối, một chân bước vào tiên thiên.
Đáng tiếc là, nửa nước chân còn lại cực kỳ khó khăn.
Vì luyện võ và tu đạo khác nhau, nếu tu chân giả thân thể không thể thành thánh, cũng có thể chuyên tu dương thần, dứt khoát bỏ thân thể.
Nhưng người luyện võ không thể từ bỏ thân thể, võ hồn cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi bản thể như dương thần.
Tuổi thọ của con người có hạn, cuối cùng thân thể sẽ mục rữa.
Lý Dục Thần cảm nhận uy áp mà hồn ý cuồn cuộn của Hà Trường Xuân mang đến, mặt không biến sắc.
“Anh bạn này, có thể nể mặt tôi, mà tha cho người nhà họ Viên không?”
Lúc Hà Trường Xuân lên tiếng, võ hồn đứng trên cao, hiên ngang đón gió, cơ thể to lớn khẽ nghiêng về trước, cho người ta cảm giác áp bức.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, khẽ mỉm cười, nói: “Tại sao tôi phải nể mặt ông?”
“Ấy?”
Hà Trường Xuân hơi bất ngờ, lần đầu tiên thể hiện võ hồn trước người khác, lại không dọa sợ được thanh niên này.
“Anh bạn, chẳng lẽ cậu muốn so siêu với tôi hay sao?”
“Tuy tôi không có thời gian, nhưng nếu công muốn, tôi cũng có thể tiếp ông”, Lý Dục Thần không hề tỏ ra yếu thế: “Chỉ là ông mở miệng ra là nói thể diện, người yêu thể diện như vậy, sợ chẳng may ông bị thua, thì không biết để mặt mũi đi đâu!”
“Ha ha ha!”
Hà Trường Xuân phát ra tràng cười dài, tiếng cười cuồn cuộn ra sóng khí, rừng cây xung quanh đều rung lên.
“Thú vị! Thú vị! Đã rất lâu tôi không nghe được những lời ngông cuồng như vậy. Thấy cậu còn nhỏ tuổi, lại có thể một chiêu đánh bại Thiên Lãng, thực sự hiếm có. Hôm nay tôi còn đang bế quan, thế này đi, một tháng sau, đại hội võ lâm Tiền Đường, tôi sẽ cùng tông sư Liễu Kim Sinh thành phố Vĩnh có một trận quyết đấu, nếu cậu có hứng, cũng có thể đến so tài”.
Lý Dục Thần cười nói: “Một tháng sau là một tháng sau, chuyện hôm nay giải quyết thế nào?”
Hà Trường Xuân: “Nếu cậu có thể thắng được tôi trong đại hội võ lâm, đương nhiên tôi sẽ không quản chuyện của nhà họ Viên, hơn nữa tôi còn có thể đồng ý thêm với cậu một điều kiện. Nhưng nếu cậu thua tôi, cậu phải bái tôi làm sư, làm đồ đệ của tôi, ân oán giữa cậu và nhà họ Viên xóa bỏ từ đây, thế nào?”
Lý Dục Thần cảm thấy Hà Trường Xuân cũng coi là người thẳng thắn vô tư, không lợi dụng thân phận tông sư của mình và võ lực đàn áp, hơn nữa điều kiện đề ra cũng coi là công bằng.
Bèn nói: “Được, tôi có thể đồng ý với ông, nhưng nhà họ Viên cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ nhìn hư ảnh.
Không ngờ Hà Trường Xuân đã luyện ra võ hồn.
Võ hồn, là võ đạo luyện đến đỉnh phong, hồn ý cuồn cuộn của võ giả ngưng tụ ra, có thể rời khỏi cơ thể, mang theo uy áp bản thể cường mạnh.
Đã luyện ra võ hồn, cho thấy con đường võ đọa đã đến tận cuối, một chân bước vào tiên thiên.
Đáng tiếc là, nửa nước chân còn lại cực kỳ khó khăn.
Vì luyện võ và tu đạo khác nhau, nếu tu chân giả thân thể không thể thành thánh, cũng có thể chuyên tu dương thần, dứt khoát bỏ thân thể.
Nhưng người luyện võ không thể từ bỏ thân thể, võ hồn cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi bản thể như dương thần.
Tuổi thọ của con người có hạn, cuối cùng thân thể sẽ mục rữa.
Lý Dục Thần cảm nhận uy áp mà hồn ý cuồn cuộn của Hà Trường Xuân mang đến, mặt không biến sắc.
“Anh bạn này, có thể nể mặt tôi, mà tha cho người nhà họ Viên không?”
Lúc Hà Trường Xuân lên tiếng, võ hồn đứng trên cao, hiên ngang đón gió, cơ thể to lớn khẽ nghiêng về trước, cho người ta cảm giác áp bức.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, khẽ mỉm cười, nói: “Tại sao tôi phải nể mặt ông?”
“Ấy?”
Hà Trường Xuân hơi bất ngờ, lần đầu tiên thể hiện võ hồn trước người khác, lại không dọa sợ được thanh niên này.
“Anh bạn, chẳng lẽ cậu muốn so siêu với tôi hay sao?”
“Tuy tôi không có thời gian, nhưng nếu công muốn, tôi cũng có thể tiếp ông”, Lý Dục Thần không hề tỏ ra yếu thế: “Chỉ là ông mở miệng ra là nói thể diện, người yêu thể diện như vậy, sợ chẳng may ông bị thua, thì không biết để mặt mũi đi đâu!”
“Ha ha ha!”
Hà Trường Xuân phát ra tràng cười dài, tiếng cười cuồn cuộn ra sóng khí, rừng cây xung quanh đều rung lên.
“Thú vị! Thú vị! Đã rất lâu tôi không nghe được những lời ngông cuồng như vậy. Thấy cậu còn nhỏ tuổi, lại có thể một chiêu đánh bại Thiên Lãng, thực sự hiếm có. Hôm nay tôi còn đang bế quan, thế này đi, một tháng sau, đại hội võ lâm Tiền Đường, tôi sẽ cùng tông sư Liễu Kim Sinh thành phố Vĩnh có một trận quyết đấu, nếu cậu có hứng, cũng có thể đến so tài”.
Lý Dục Thần cười nói: “Một tháng sau là một tháng sau, chuyện hôm nay giải quyết thế nào?”
Hà Trường Xuân: “Nếu cậu có thể thắng được tôi trong đại hội võ lâm, đương nhiên tôi sẽ không quản chuyện của nhà họ Viên, hơn nữa tôi còn có thể đồng ý thêm với cậu một điều kiện. Nhưng nếu cậu thua tôi, cậu phải bái tôi làm sư, làm đồ đệ của tôi, ân oán giữa cậu và nhà họ Viên xóa bỏ từ đây, thế nào?”
Lý Dục Thần cảm thấy Hà Trường Xuân cũng coi là người thẳng thắn vô tư, không lợi dụng thân phận tông sư của mình và võ lực đàn áp, hơn nữa điều kiện đề ra cũng coi là công bằng.
Bèn nói: “Được, tôi có thể đồng ý với ông, nhưng nhà họ Viên cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.