Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 649
Ss Tần
10/11/2023
“Có câu mời thần dễ tiễn thần khó, nhưng thần đã tiến đi, muốn mời lại, sợ rằng càng khó!”
“Nhưng Thế Kiệt phải làm thế nào? Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó…”
Viên Nãi Minh đau lòng, không nhịn được nói tiếp.
“Con cũng không thể bảo bố đến nhà họ Lâm quỳ trước tên nhóc đó chứ?”, Viên Thọ Sơn đột nhiên nổi giận nói: “Người là do con đuổi đi, muốn đi thì con tự đi đi!”
Viên Nãi Minh tự biết đó là chuyện không thể.
Nhà họ Viên và nhà họ Lâm đang khai chiến, nếu lúc này đến nhà họ Lâm cầu xin, thì trận chiến thương trường phải đánh thế nào?
Huống hồ, cho dù quỳ trước người ta, người ta cũng chưa chắc chịu đến.
Thấy bố nổi giận, Viên Nãi Minh cúi đầu, không dám nói gì.
“Được rồi”, Viên Thọ Sơn thở dài một tiếng: “Con tập trung toàn bộ tinh thần vào kinh doanh, bắt đầu từ ngày mai, điều động toàn bộ vốn và lực lượng, không cần phải thận trọng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, đánh sập nhà họ Lâm. Chỉ có đánh sập nhà họ Lâm, chúng ta mới có cơ hội đàm phán, lúc đó, không phải là chúng ta đi cầu xin cậu ta chữa bệnh cho Thế Kiệt, thì là cậu ta đến cầu xin chúng ta”.
Viên Nãi Minh gật đầu: “Bố yên tâm, cậu ta muốn so cao thấp với chúng ta trên thương trường, đúng là si tâm vọng tưởng”.
Bỗng vẫn lo lắng nói: “Nhưng bố à, sức khỏe của Thế Kiệt có thể trụ được không?”
“Cho nên phải nhanh lên!”, Viên Thọ Sơn nói: “Ngoài ra, bố đến Long Hổ Sơn một chuyến, bố dày mặt đi cầu xin Trương Thiên Sư”.
Viên Nãi Minh vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, nếu Trương Thiên Sư chịu xuống núi, Thế Kiệt được cứu rồi, không chừng còn có thể trong họa được phúc, gia nhập Thiên Sư Môn”.
…
Sau khi Lý Dục Thần rời khỏi nhà họ Viên, không lập tức đi tìm Mã Sơn.
Anh biết, Trương Diễm Diễm bị tổn thương tâm hồn quá nặng, rất khó hồi phục, để Mã Sơn ở bên cô ta một lúc đi.
Lúc này đã quá nửa đêm.
Anh thong thả đi dạo trên phố vào nửa đêm.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, từ Thái Dương Thánh Giáo đến ma đạo xuất hiện, rồi đến võ hồn tông sư của Hà Trường Xuân.
Anh như hiểu ra, cứ cảm thấy cánh cửa tiên thiên đã rộng mở.
Đúng lúc này trên bầu trời phía Đông, lóe lên màu trắng bụng cá.
Dưới đường chân trời đó, ẩn chứa ánh bình minh.
Chỉ lúc sau, một vầng mặt trời đỏ sẽ hiện ra, chiếu sáng cả thế giới.
Xem ra là cần phải yên tĩnh bế quan một lúc, để tiêu hóa những điều ngộ ra gần đây.
Nhưng có rất nhiều chuyện khiến Lý Dục Thần không yên tâm.
Lúc này án diệt môn nhà họ Lý, hôm nay đột nhiên có manh mối.
Sau đây, phải tìm được bóng ma đó.
Nhưng biển người mênh mông, biết tìm ở đâu? Huống hồ thứ đó còn không phải là người.
“Nhưng Thế Kiệt phải làm thế nào? Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó…”
Viên Nãi Minh đau lòng, không nhịn được nói tiếp.
“Con cũng không thể bảo bố đến nhà họ Lâm quỳ trước tên nhóc đó chứ?”, Viên Thọ Sơn đột nhiên nổi giận nói: “Người là do con đuổi đi, muốn đi thì con tự đi đi!”
Viên Nãi Minh tự biết đó là chuyện không thể.
Nhà họ Viên và nhà họ Lâm đang khai chiến, nếu lúc này đến nhà họ Lâm cầu xin, thì trận chiến thương trường phải đánh thế nào?
Huống hồ, cho dù quỳ trước người ta, người ta cũng chưa chắc chịu đến.
Thấy bố nổi giận, Viên Nãi Minh cúi đầu, không dám nói gì.
“Được rồi”, Viên Thọ Sơn thở dài một tiếng: “Con tập trung toàn bộ tinh thần vào kinh doanh, bắt đầu từ ngày mai, điều động toàn bộ vốn và lực lượng, không cần phải thận trọng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, đánh sập nhà họ Lâm. Chỉ có đánh sập nhà họ Lâm, chúng ta mới có cơ hội đàm phán, lúc đó, không phải là chúng ta đi cầu xin cậu ta chữa bệnh cho Thế Kiệt, thì là cậu ta đến cầu xin chúng ta”.
Viên Nãi Minh gật đầu: “Bố yên tâm, cậu ta muốn so cao thấp với chúng ta trên thương trường, đúng là si tâm vọng tưởng”.
Bỗng vẫn lo lắng nói: “Nhưng bố à, sức khỏe của Thế Kiệt có thể trụ được không?”
“Cho nên phải nhanh lên!”, Viên Thọ Sơn nói: “Ngoài ra, bố đến Long Hổ Sơn một chuyến, bố dày mặt đi cầu xin Trương Thiên Sư”.
Viên Nãi Minh vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, nếu Trương Thiên Sư chịu xuống núi, Thế Kiệt được cứu rồi, không chừng còn có thể trong họa được phúc, gia nhập Thiên Sư Môn”.
…
Sau khi Lý Dục Thần rời khỏi nhà họ Viên, không lập tức đi tìm Mã Sơn.
Anh biết, Trương Diễm Diễm bị tổn thương tâm hồn quá nặng, rất khó hồi phục, để Mã Sơn ở bên cô ta một lúc đi.
Lúc này đã quá nửa đêm.
Anh thong thả đi dạo trên phố vào nửa đêm.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, từ Thái Dương Thánh Giáo đến ma đạo xuất hiện, rồi đến võ hồn tông sư của Hà Trường Xuân.
Anh như hiểu ra, cứ cảm thấy cánh cửa tiên thiên đã rộng mở.
Đúng lúc này trên bầu trời phía Đông, lóe lên màu trắng bụng cá.
Dưới đường chân trời đó, ẩn chứa ánh bình minh.
Chỉ lúc sau, một vầng mặt trời đỏ sẽ hiện ra, chiếu sáng cả thế giới.
Xem ra là cần phải yên tĩnh bế quan một lúc, để tiêu hóa những điều ngộ ra gần đây.
Nhưng có rất nhiều chuyện khiến Lý Dục Thần không yên tâm.
Lúc này án diệt môn nhà họ Lý, hôm nay đột nhiên có manh mối.
Sau đây, phải tìm được bóng ma đó.
Nhưng biển người mênh mông, biết tìm ở đâu? Huống hồ thứ đó còn không phải là người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.