Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 673
Ss Tần
15/11/2023
Nhưng khi thần thức đảo quét, lại không phát hiện được gì.
Lý Dục Thần thấy lạ vô cùng, chẳng lẽ mình phán đoán sai?
Anh tin chắc mình đã học đạo nhiều năm như vậy, không đến nỗi chút chuyện này cũng phán đoán sai, cho nên nhất định là chưa phát hiện ra thứ gì đó.
Cầm ba cây châm ngũ hành, bắn nhẹ đi, hóa thành ba đường kiếm mang đâm vào lòng đất.
Lần này, anh phát hiện không đúng.
Dưới lòng đất ẩn chứa một trận pháp, hơn nữa có thứ gì như kết giới hình thành bức vách không gian.
Trận pháp thêm kết giới, vừa hay tránh được thần thức thông thường thăm dò một cách kỳ diệu.
Lý Dục Thần thu hồi ngũ hành châm, hỏi con chồn: “Ông ở đây nhiều năm như vậy, có biết dưới lòng đất có thứ gì như thông đạo hay mật thất không?”
“Có”, con chồn lập tức nói: “Tôi dẫn cậu đi”.
Thế là họ lại xuyên qua hành lang dài đến chái nhà phía Đông.
Theo bố trí của tứ hợp viện các gia đình lớn trước đây, chái nhà phía Đông phải là nơi ở của con trai gia chủ, trong hoàng cung cũng như vậy, cho nên nơi ở của thái tử được gọi là Đông Cung.
Quả nhiên, con chồn chỉ vào một căn phòng trong đó nói: “Cậu chủ, đây chính là nơi mà cậu ra đời”.
Lý Dục Thần không ngờ con chồn này lại đột nhiên nói ra câu này, không nhịn được nhìn một cái, nảy sinh tình cảm thân thiết, cũng khó hiểu kỳ lạ.
Tiếp tục đi về phía trước, lại đến ngoài hành lang, con chồn chỉ vào một bụi cỏ góc tường nói: “Ở đó có một cái lỗ, chui vào là được”.
Lý Dục Thần nhìn cái lỗ một cái, cũng miễn cường đủ cho con chồn có thể chui vào.
Đương nhiên anh có thể thi triền thuật co xương, nhưng hoàn toàn không cần thiết, vì mật thất dưới lòng đất không thể nào để một cái lỗ chỉ đủ cho con chuột chui ra chui vào.
Ở đây không có trận pháp, càng không có kết giới, cho nên thần thức quét qua, rất nhanh đã tìm được thông đạo nối liền với lỗ chuột.
Anh đi vào căn nhà bên cạnh, dịch chuyển tủ, tìm được cơ quan trên tường, sau khi khởi động, thì xuất hiện một cánh cửa, trong cánh cửa là thông đạo đi xuống dưới tối đen.
Con chuột nhìn mà thấy rất kỳ lạ, kêu nói: “Vãi, tôi ở đây mười mấy năm cũng không phát hiện ra ở đây có cửa, cậu chủ, cậu thật lợi hại!”
Lý Dục Thần đi vào thông đạo, đi xuống dưới hầm.
Dưới lòng đất có mấy căn phòng, rõ ràng có dấu vết bị người khác lật tung.
Xem ra mật thất này không hoàn toàn bí mật, đã có người phát hiện ra.
Nhưng có lẽ họ không tìm được thứ mà họ muốn tìm, nếu không bóng ma Tiền Đường đó cũng sẽ không cho rằng thứ đó nằm trong tay Lý Dục Thần.
Tìm kiếm toàn bộ mấy căn phòng một lượt, cũng không phát hiện ra có thứ gì phóng linh khí.
Quan trọng là anh không tìm được trận pháp và kết giới tương ứng với giếng trời bên trên.
Lý Dục Thần thấy lạ vô cùng, chẳng lẽ mình phán đoán sai?
Anh tin chắc mình đã học đạo nhiều năm như vậy, không đến nỗi chút chuyện này cũng phán đoán sai, cho nên nhất định là chưa phát hiện ra thứ gì đó.
Cầm ba cây châm ngũ hành, bắn nhẹ đi, hóa thành ba đường kiếm mang đâm vào lòng đất.
Lần này, anh phát hiện không đúng.
Dưới lòng đất ẩn chứa một trận pháp, hơn nữa có thứ gì như kết giới hình thành bức vách không gian.
Trận pháp thêm kết giới, vừa hay tránh được thần thức thông thường thăm dò một cách kỳ diệu.
Lý Dục Thần thu hồi ngũ hành châm, hỏi con chồn: “Ông ở đây nhiều năm như vậy, có biết dưới lòng đất có thứ gì như thông đạo hay mật thất không?”
“Có”, con chồn lập tức nói: “Tôi dẫn cậu đi”.
Thế là họ lại xuyên qua hành lang dài đến chái nhà phía Đông.
Theo bố trí của tứ hợp viện các gia đình lớn trước đây, chái nhà phía Đông phải là nơi ở của con trai gia chủ, trong hoàng cung cũng như vậy, cho nên nơi ở của thái tử được gọi là Đông Cung.
Quả nhiên, con chồn chỉ vào một căn phòng trong đó nói: “Cậu chủ, đây chính là nơi mà cậu ra đời”.
Lý Dục Thần không ngờ con chồn này lại đột nhiên nói ra câu này, không nhịn được nhìn một cái, nảy sinh tình cảm thân thiết, cũng khó hiểu kỳ lạ.
Tiếp tục đi về phía trước, lại đến ngoài hành lang, con chồn chỉ vào một bụi cỏ góc tường nói: “Ở đó có một cái lỗ, chui vào là được”.
Lý Dục Thần nhìn cái lỗ một cái, cũng miễn cường đủ cho con chồn có thể chui vào.
Đương nhiên anh có thể thi triền thuật co xương, nhưng hoàn toàn không cần thiết, vì mật thất dưới lòng đất không thể nào để một cái lỗ chỉ đủ cho con chuột chui ra chui vào.
Ở đây không có trận pháp, càng không có kết giới, cho nên thần thức quét qua, rất nhanh đã tìm được thông đạo nối liền với lỗ chuột.
Anh đi vào căn nhà bên cạnh, dịch chuyển tủ, tìm được cơ quan trên tường, sau khi khởi động, thì xuất hiện một cánh cửa, trong cánh cửa là thông đạo đi xuống dưới tối đen.
Con chuột nhìn mà thấy rất kỳ lạ, kêu nói: “Vãi, tôi ở đây mười mấy năm cũng không phát hiện ra ở đây có cửa, cậu chủ, cậu thật lợi hại!”
Lý Dục Thần đi vào thông đạo, đi xuống dưới hầm.
Dưới lòng đất có mấy căn phòng, rõ ràng có dấu vết bị người khác lật tung.
Xem ra mật thất này không hoàn toàn bí mật, đã có người phát hiện ra.
Nhưng có lẽ họ không tìm được thứ mà họ muốn tìm, nếu không bóng ma Tiền Đường đó cũng sẽ không cho rằng thứ đó nằm trong tay Lý Dục Thần.
Tìm kiếm toàn bộ mấy căn phòng một lượt, cũng không phát hiện ra có thứ gì phóng linh khí.
Quan trọng là anh không tìm được trận pháp và kết giới tương ứng với giếng trời bên trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.