Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 713
Ss Tần
23/11/2023
“Đúng vậy, là linh hồn. Tất cả khổ đau đều bởi vì linh hồn của con, hiến linh hồn cho ta, con sẽ không còn đau khổ. Giờ, chỉ có ta có thể cứu được con, cứu bạn bè của con. Ta có thể báo thù cho con, còn có thể giúp con từ giờ trở đi thoát khỏi số phận bi thảm, trải nghiệm cuộc sống mà con chưa từng được trải nghiệm!”
…
Lúc bên tai Trương Diễm Diễm vang lên giọng nói này, nó cũng vang vọng y hệt bên tai Na Nhữ An.
“Đứa nhỏ đáng thương, con là công tử đáng thương nhất mà ta từng thấy”.
“Có tuyệt vọng không? Có đau đớn không?”
“Tôi biết anh muốn phản kháng, nhưng anh không có sức mạnh. Anh muốn bóp chết con đàn bà thối ngồi bên cạnh anh, nhưng anh không dám. Anh không dám làm gì hết, vì anh yếu đuối! Anh vô dụng! Anh không có gì hết!”
Na Nhữ An ôm đầu, đau khổ cào cấu.
Viên Khả Kiều nghĩ anh ta chỉ là không thể nhìn Trương Diễm Diễm bị ức hiếp, lại tát mạnh một cái, mắng nói: “Anh vẫn thương cô ta, phải không?”
Cái tát này, cuối cùng đã đánh Na Nhữ An nổi khùng, chỉ nghe anh ta lớn tiếng thét:
“Tôi đồng ý! Lấy linh hồn của tôi đi!”
Cùng lúc đó, Trương Diễm Diễm cũng lặng lẽ nói trong lòng: “Lấy đi đi, linh hồn của tôi!”
Ở dưới đất trong nhà kho, một bóng hình xuất hiện như quỷ mị, một bóng hình cô đơn không có thứ gì che đậy.
Sau đó, cái bóng chia làm hai, biến thành hai cái bóng, một cái bò lên người Trương Diễm Diễm, một cái bò lên người Na Nhữ An.
Mã Sơn cuộn người dưới đất, cơ thể không ngừng co giật, miệng phun ra từng ngụm máu.
Anh ta nghe thấy một giọng nói:
“Tuyệt vọng không? Đau khổ không?”
“Có muốn sống tiếp không? Muốn cứu bạn của mày không?”
“Giao linh hồn của mày cho tao đi, để tao giúp mày!”
“Không!”
Mã Sơn quật cường kiên trì.
Mặc dù cơ thể đã vô cùng hư yếu, nhưng nội tâm của anh ta, gan của anh ta, vẫn tràn đầy hoang dã và tức giận không thể khuất phục.
Anh ta tuyệt đối sẽ không bán linh hồn.
“Dục Thần…”
Khoảnh khắc cuối cùng mất đi ý thức, anh ta vẫn tin, anh em của anh ta sẽ đến nhanh thôi, công lý sẽ đến.
Giọng nói trong hư không khẽ thở dài một tiếng: “Ầy, thể xác tốt như này, thật tiếc quá!”
Giọng nói đó lại cười nham hiểm: “Đừng mong bạn của mày sẽ đến cứu mày, trên đường từ Bạch Vân Quan đến nơi này, đang tắc cứng đường. Vì ở đó đã xảy ra một vụ tai nạn xe thảm khốc. Người phụ nữ uống say đó, tao dễ dàng điều khiển được linh hồn của cô ta, ha ha ha…”
Mã Sơn đã không nghe thấy giọng nói nữa rồi.
Cuối cùng người đánh anh ta đã đánh đến mệt, hài lòng vỗ tay, quay người sang Trương Diễm Diễm.
…
Lúc bên tai Trương Diễm Diễm vang lên giọng nói này, nó cũng vang vọng y hệt bên tai Na Nhữ An.
“Đứa nhỏ đáng thương, con là công tử đáng thương nhất mà ta từng thấy”.
“Có tuyệt vọng không? Có đau đớn không?”
“Tôi biết anh muốn phản kháng, nhưng anh không có sức mạnh. Anh muốn bóp chết con đàn bà thối ngồi bên cạnh anh, nhưng anh không dám. Anh không dám làm gì hết, vì anh yếu đuối! Anh vô dụng! Anh không có gì hết!”
Na Nhữ An ôm đầu, đau khổ cào cấu.
Viên Khả Kiều nghĩ anh ta chỉ là không thể nhìn Trương Diễm Diễm bị ức hiếp, lại tát mạnh một cái, mắng nói: “Anh vẫn thương cô ta, phải không?”
Cái tát này, cuối cùng đã đánh Na Nhữ An nổi khùng, chỉ nghe anh ta lớn tiếng thét:
“Tôi đồng ý! Lấy linh hồn của tôi đi!”
Cùng lúc đó, Trương Diễm Diễm cũng lặng lẽ nói trong lòng: “Lấy đi đi, linh hồn của tôi!”
Ở dưới đất trong nhà kho, một bóng hình xuất hiện như quỷ mị, một bóng hình cô đơn không có thứ gì che đậy.
Sau đó, cái bóng chia làm hai, biến thành hai cái bóng, một cái bò lên người Trương Diễm Diễm, một cái bò lên người Na Nhữ An.
Mã Sơn cuộn người dưới đất, cơ thể không ngừng co giật, miệng phun ra từng ngụm máu.
Anh ta nghe thấy một giọng nói:
“Tuyệt vọng không? Đau khổ không?”
“Có muốn sống tiếp không? Muốn cứu bạn của mày không?”
“Giao linh hồn của mày cho tao đi, để tao giúp mày!”
“Không!”
Mã Sơn quật cường kiên trì.
Mặc dù cơ thể đã vô cùng hư yếu, nhưng nội tâm của anh ta, gan của anh ta, vẫn tràn đầy hoang dã và tức giận không thể khuất phục.
Anh ta tuyệt đối sẽ không bán linh hồn.
“Dục Thần…”
Khoảnh khắc cuối cùng mất đi ý thức, anh ta vẫn tin, anh em của anh ta sẽ đến nhanh thôi, công lý sẽ đến.
Giọng nói trong hư không khẽ thở dài một tiếng: “Ầy, thể xác tốt như này, thật tiếc quá!”
Giọng nói đó lại cười nham hiểm: “Đừng mong bạn của mày sẽ đến cứu mày, trên đường từ Bạch Vân Quan đến nơi này, đang tắc cứng đường. Vì ở đó đã xảy ra một vụ tai nạn xe thảm khốc. Người phụ nữ uống say đó, tao dễ dàng điều khiển được linh hồn của cô ta, ha ha ha…”
Mã Sơn đã không nghe thấy giọng nói nữa rồi.
Cuối cùng người đánh anh ta đã đánh đến mệt, hài lòng vỗ tay, quay người sang Trương Diễm Diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.