Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 738
Ss Tần
28/11/2023
Nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy kiếm trong tay Lý Dục Thần phát ra kim quang vạn đạo, bao bọc lấy Trương Diễm Diễm.
Lập tức, Trương Diễm Diễm mềm nhũn ngã xuống đất.
Một cái bóng bò ra từ trên người cô ta.
Trong kim quang, nổi lên vô số chú văn như nòng nọc, nhập lên cái bóng, nuốt chửng.
Cái bóng giãy dụa trong chú văn kim quang, càng lúc càng mờ…
Khi Mã Sơn tỉnh lại, nhìn thấy Lý Dục Thần dưới ánh nắng, trên người lấp lánh kim quang mờ mờ.
“Dục Thần!”, Mã Sơn gọi: “Em không sao chứ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Em không sao”.
Mã Sơn bỗng nghĩ đến điều gì, bỗng bật dậy, nhìn xung quanh, chỉ thấy Trương Diễm Diễm nằm dưới đất, kinh hãi nói: “Diễm Diễm! Dục Thần! Em đã giết cô ấy ư?”
“Yên tâm đi, anh Mã Sơn, cô ta không sao rồi”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn khẽ chạm vào mũi của Trương Diễm Diễm, mới yên tâm, hỏi: “Không sao rồi? Em nói là thứ trên người cô ta đã chạy rồi?”
“Đã bị em giết rồi. Sau này sẽ không có thứ bẩn quấn lấy cô ta nữa”.
Mã Sơn cười, đưa tay định vỗ vai người anh em theo thói quen.
Bỗng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lý Dục Thần, kim quang lấp lánh, uy nghiêm thanh khiết biết chừng nào, cảm thấy tay của mình chạm vào đúng là một loại sỉ nhục.
Anh rụt tay về, cười ha ha nói: “Ha ha, anh biết ngay mà, không có chuyện gì mà anh em của anh không làm được”.
Mã Sơn lại quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm: “Ấy, cô ấy đã không sao rồi, tại sao còn chưa tỉnh?”
Lý Dục Thần cười nói: “Anh xem bộ dạng em bây giờ, cho cô ta tỉnh lại có thích hợp không?”
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần một cái, vỗ trán nói: “Em xem đầu óc của anh! Ha ha ha…”
Lý Dục Thần hiện giờ, tinh quang lượn trôi thì không nói, toàn thân còn phát ánh vàng, bị người ta nhìn thấy thì không hợp.
Mã Sơn nhìn xung quanh, nơi này là phía bắc ngoài thành, núi hoang bốn phía.
“Hỏng rồi, đây là nơi nào, chúng ta về bằng cách nào?”
“Không sao, em đưa hai người về”.
Lý Dục Thần mỉm cười, kiếm ngũ hành trong tay, bỗng hóa thành một đường kim quang, cuốn Mã Sơn và Trương Diễm Diễm lên, bay vút lên trời.
Vừa bước vào tiên thiên, ngự kiếm phi hành!
Chỉ lát sau, đã về đến thủ đô.
Lý Dục Thần đáp xuống trong một góc yên tĩnh không người gần khách sạn, nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, em thế này không thích hợp gặp người khác, không vào cùng hai người nữa. Anh đi gặp mấy người chị Mai, nghỉ một đêm, ngày mai về thành phố Hoà. Giấy tờ đồ vật trên người em đều mất hết rồi, sau khi anh về thành phố Hoà, bảo anh Thái giúp em làm chứng minh thư, anh ta có cách, ngoài ra giúp em mua một chiếc điện thoại, giống cái trước là được”.
Mã Sơn đã ghi nhớ.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần một cái, bất giác buồn cười.
Chỉ thấy kiếm trong tay Lý Dục Thần phát ra kim quang vạn đạo, bao bọc lấy Trương Diễm Diễm.
Lập tức, Trương Diễm Diễm mềm nhũn ngã xuống đất.
Một cái bóng bò ra từ trên người cô ta.
Trong kim quang, nổi lên vô số chú văn như nòng nọc, nhập lên cái bóng, nuốt chửng.
Cái bóng giãy dụa trong chú văn kim quang, càng lúc càng mờ…
Khi Mã Sơn tỉnh lại, nhìn thấy Lý Dục Thần dưới ánh nắng, trên người lấp lánh kim quang mờ mờ.
“Dục Thần!”, Mã Sơn gọi: “Em không sao chứ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Em không sao”.
Mã Sơn bỗng nghĩ đến điều gì, bỗng bật dậy, nhìn xung quanh, chỉ thấy Trương Diễm Diễm nằm dưới đất, kinh hãi nói: “Diễm Diễm! Dục Thần! Em đã giết cô ấy ư?”
“Yên tâm đi, anh Mã Sơn, cô ta không sao rồi”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn khẽ chạm vào mũi của Trương Diễm Diễm, mới yên tâm, hỏi: “Không sao rồi? Em nói là thứ trên người cô ta đã chạy rồi?”
“Đã bị em giết rồi. Sau này sẽ không có thứ bẩn quấn lấy cô ta nữa”.
Mã Sơn cười, đưa tay định vỗ vai người anh em theo thói quen.
Bỗng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lý Dục Thần, kim quang lấp lánh, uy nghiêm thanh khiết biết chừng nào, cảm thấy tay của mình chạm vào đúng là một loại sỉ nhục.
Anh rụt tay về, cười ha ha nói: “Ha ha, anh biết ngay mà, không có chuyện gì mà anh em của anh không làm được”.
Mã Sơn lại quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm: “Ấy, cô ấy đã không sao rồi, tại sao còn chưa tỉnh?”
Lý Dục Thần cười nói: “Anh xem bộ dạng em bây giờ, cho cô ta tỉnh lại có thích hợp không?”
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần một cái, vỗ trán nói: “Em xem đầu óc của anh! Ha ha ha…”
Lý Dục Thần hiện giờ, tinh quang lượn trôi thì không nói, toàn thân còn phát ánh vàng, bị người ta nhìn thấy thì không hợp.
Mã Sơn nhìn xung quanh, nơi này là phía bắc ngoài thành, núi hoang bốn phía.
“Hỏng rồi, đây là nơi nào, chúng ta về bằng cách nào?”
“Không sao, em đưa hai người về”.
Lý Dục Thần mỉm cười, kiếm ngũ hành trong tay, bỗng hóa thành một đường kim quang, cuốn Mã Sơn và Trương Diễm Diễm lên, bay vút lên trời.
Vừa bước vào tiên thiên, ngự kiếm phi hành!
Chỉ lát sau, đã về đến thủ đô.
Lý Dục Thần đáp xuống trong một góc yên tĩnh không người gần khách sạn, nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, em thế này không thích hợp gặp người khác, không vào cùng hai người nữa. Anh đi gặp mấy người chị Mai, nghỉ một đêm, ngày mai về thành phố Hoà. Giấy tờ đồ vật trên người em đều mất hết rồi, sau khi anh về thành phố Hoà, bảo anh Thái giúp em làm chứng minh thư, anh ta có cách, ngoài ra giúp em mua một chiếc điện thoại, giống cái trước là được”.
Mã Sơn đã ghi nhớ.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần một cái, bất giác buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.