Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 742
Ss Tần
30/11/2023
Người trẻ tuổi nhìn về phía có âm thanh, hóa ra là lão già xấu xí mắt mù lưng còng vừa rồi, bất giác khịt mũi coi thường.
“Chậc, Tiền Vương bắn thủy triều chỉ là truyền thuyết thôi, ngốc nghếch còn tưởng là thật!”
“Đi thôi, chúng ta cách xa ông ta một chút, ngộ nhỡ bị rơi vào trong nước cũng đừng hòng ăn vạ chúng ta”.
Đỉnh triều đã gần đến, mang khí thế ngàn ngựa lao nhanh, mặt đất chấn động, sấm sét đùng đùng.
Cuối cùng người trẻ tuổi kia cũng cảm nhận được một chút chấn động do triều cường mang tới, ngậm miệng không nói, chuyên chú ngắm nhìn.
Trong đôi mắt trống rỗng đục ngầu của ông lão còng lưng chợt lập lòe tia sáng, nhẹ giọng lên tiếng: “Các người biết vì sao đỉnh triều lại cao đến mấy chục mét không? Đó là bởi vì có giao long bơi ngược sông lên. Các người tưởng Tiền Lưu thực sự bắn thủy triều? Sai rồi, thứ ông ta bắn là rồng!”
Đáng tiếc, trong tai mọi người sớm đã bị tiếng sóng lấp đầy, không ai nghe được lời ông ta nói.
Dù có nghe được, đại khái cũng sẽ chỉ coi là trò cười.
Ông già than nhẹ: “Người này đã qua đời, giờ còn ai có thể bắn thủy triều?”
Dứt lời, ông ta giơ cây gậy đen nhánh trong tay lên.
Bên trong gậy bay ra một sợi khói đen, trôi về phía mặt sông.
Đến trên sông, chờ lúc đỉnh triều tới, làn khói đen kia bỗng đâm thẳng vào.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít gào lấn át tiếng sóng cuồn cuộn, giống hổ mà không phải hổ, giống ngựa mà không hẳn là ngựa.
“Tiếng gì vậy?”
Lúc mọi người đang kinh ngạc đặt câu hỏi, bọn họ chợt thấy đỉnh triều đột nhiên nổ tung, nhấc lên sóng lớn cao mấy chục mét.
Trong cơn sóng lớn mơ hồ thấy được bóng dáng của một con rồng.
Nhưng không ai kịp phân biệt rõ là thật là giả, những cơn sóng lớn đã tràn vào, đánh úp về hai phía.
Dưới lòng sông sóng cao mấy chục mét, đến khi vọt tới bờ sông nó vẫn còn cao mười mấy mét.
Ầm một tiếng, sóng lớn đập vào bờ, tạo thành nước lũ chảy xiết, bao phủ đám người xem thủy triều.
Thủy triều hạ xuống mang theo dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy.
Đám người trẻ tuổi đang quan sát ngay bên bờ sông kia cũng bị cuốn vào trong nước, mấy cái nhấp nhô đã mất đi bóng dáng.
Ông già gù lưng cầm cây gậy chống trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất một cái, một sợi khói đen bay về bên trong gậy.
Ông ta còng lưng, chống gậy, bước dọc theo bờ sông ướt nhẹp.
Thoạt nhìn ông ta đi lại tập tễnh, nhưng thực tế tốc độ rất nhanh, bước một bước xa bằng mấy chục bước của người bình thường.
Chỉ chốc lát sau ông ta đã từ Tiền Đường đi đến Hải Thành, sau đó xuyên qua Hải Thành, tiến vào thành phố Hoà.
Không ai chú ý đến sự tồn tại của ông lão, đến tận khi hai bảo vệ của nhà họ Triệu nhìn thấy.
Lão già lưng còng dừng chân ngoài cửa trang viên nhà họ Triệu, con mắt trống rỗng trắng xanh nhìn vào trong trang viên, tự nhủ.
“Chậc, Tiền Vương bắn thủy triều chỉ là truyền thuyết thôi, ngốc nghếch còn tưởng là thật!”
“Đi thôi, chúng ta cách xa ông ta một chút, ngộ nhỡ bị rơi vào trong nước cũng đừng hòng ăn vạ chúng ta”.
Đỉnh triều đã gần đến, mang khí thế ngàn ngựa lao nhanh, mặt đất chấn động, sấm sét đùng đùng.
Cuối cùng người trẻ tuổi kia cũng cảm nhận được một chút chấn động do triều cường mang tới, ngậm miệng không nói, chuyên chú ngắm nhìn.
Trong đôi mắt trống rỗng đục ngầu của ông lão còng lưng chợt lập lòe tia sáng, nhẹ giọng lên tiếng: “Các người biết vì sao đỉnh triều lại cao đến mấy chục mét không? Đó là bởi vì có giao long bơi ngược sông lên. Các người tưởng Tiền Lưu thực sự bắn thủy triều? Sai rồi, thứ ông ta bắn là rồng!”
Đáng tiếc, trong tai mọi người sớm đã bị tiếng sóng lấp đầy, không ai nghe được lời ông ta nói.
Dù có nghe được, đại khái cũng sẽ chỉ coi là trò cười.
Ông già than nhẹ: “Người này đã qua đời, giờ còn ai có thể bắn thủy triều?”
Dứt lời, ông ta giơ cây gậy đen nhánh trong tay lên.
Bên trong gậy bay ra một sợi khói đen, trôi về phía mặt sông.
Đến trên sông, chờ lúc đỉnh triều tới, làn khói đen kia bỗng đâm thẳng vào.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít gào lấn át tiếng sóng cuồn cuộn, giống hổ mà không phải hổ, giống ngựa mà không hẳn là ngựa.
“Tiếng gì vậy?”
Lúc mọi người đang kinh ngạc đặt câu hỏi, bọn họ chợt thấy đỉnh triều đột nhiên nổ tung, nhấc lên sóng lớn cao mấy chục mét.
Trong cơn sóng lớn mơ hồ thấy được bóng dáng của một con rồng.
Nhưng không ai kịp phân biệt rõ là thật là giả, những cơn sóng lớn đã tràn vào, đánh úp về hai phía.
Dưới lòng sông sóng cao mấy chục mét, đến khi vọt tới bờ sông nó vẫn còn cao mười mấy mét.
Ầm một tiếng, sóng lớn đập vào bờ, tạo thành nước lũ chảy xiết, bao phủ đám người xem thủy triều.
Thủy triều hạ xuống mang theo dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy.
Đám người trẻ tuổi đang quan sát ngay bên bờ sông kia cũng bị cuốn vào trong nước, mấy cái nhấp nhô đã mất đi bóng dáng.
Ông già gù lưng cầm cây gậy chống trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất một cái, một sợi khói đen bay về bên trong gậy.
Ông ta còng lưng, chống gậy, bước dọc theo bờ sông ướt nhẹp.
Thoạt nhìn ông ta đi lại tập tễnh, nhưng thực tế tốc độ rất nhanh, bước một bước xa bằng mấy chục bước của người bình thường.
Chỉ chốc lát sau ông ta đã từ Tiền Đường đi đến Hải Thành, sau đó xuyên qua Hải Thành, tiến vào thành phố Hoà.
Không ai chú ý đến sự tồn tại của ông lão, đến tận khi hai bảo vệ của nhà họ Triệu nhìn thấy.
Lão già lưng còng dừng chân ngoài cửa trang viên nhà họ Triệu, con mắt trống rỗng trắng xanh nhìn vào trong trang viên, tự nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.