Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 75
Ss Tần
06/08/2023
Ba trăm năm mươi nghìn, đó là giá thành phẩm, tính ra rõ ràng vẫn bị lỗ.
Nhưng người ra giá là chú Minh nên chẳng ai dám chất vấn cả.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu: “Tôi không bán”.
“Hơ, thằng nhóc này xấu bụng quá nhỉ!”, cạnh đó có người không chịu được.
“Đúng đấy, ba trăm năm mươi nghìn vẫn chưa hài lòng, tôi cứ tưởng hôm nay gặp được cao thủ mắt thần, không ngờ lại là một thằng ngốc!”
Mã Sơn cũng không hiểu vì sao ba trăm năm mươi nghìn vẫn không chịu bán, nhưng là anh em với nhau nên anh ta không nói câu nào.
Cho dù Lý Dục Thần ném vỡ khối đá này ngay tại chỗ, anh ta cũng sẽ không nhíu mày.
Trong mắt Châu Na có vẻ khó hiểu và cũng có thất vọng, nếu một người có lòng tham không đáy, dù cậu ta có giỏi đến đâu thì cũng sẽ không thể đạt được thành tựu lớn.
Phùng Thiên Minh khẽ cau mày, hỏi: “Vậy cậu muốn bán bao nhiêu?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu chú Minh muốn mua thì tôi lấy hai trăm nghìn thôi”.
Phùng Thiên Minh ngây ra, sau đó cười phá lên: “Được, vậy thì hai trăm nghìn”.
Lúc này mọi người xung quanh mới sực hiểu, không phải anh chàng này muốn giá cao hơn mà là cảm thấy giá quá cao.
Có người giơ ngón tay cái lên, khen anh còn trẻ mà đã hiểu đại nghĩa.
Cũng có người cảm thấy anh có cơ hội kiếm tiền mà không nắm bắt là kẻ ngu, chú Minh là người thiếu mấy trăm nghìn cỏn con đó à?
Châu Na cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần trở nên phức tạp, chị ta luôn cảm thấy cậu thanh niên này khiến người ta không thể nhìn thấu.
Phùng Thiên Minh bảo: “Đến văn phòng của tôi lấy tiền đi”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó cùng Mã Sơn đi theo Phùng Thiên Minh tới văn phòng.
Phùng Thiên Minh lấy hai trăm nghìn tiền mặt từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Dục Thần: “Cậu đếm lại đi”.
Lý Dục Thần không thèm nhìn, đưa ngay cho Mã Sơn cất.
Phùng Thiên Minh bảo: “Ngồi xuống uống ly trà đi. Tiểu Na, tay nghề pha trà của cô tốt mà, cô qua đây pha giúp đi”.
Châu Na ngồi vào ghế chủ toạ, cười nói: “Vậy tôi xin phép thể hiện tay nghề vụng về của mình đây”.
Phải công nhận rằng Châu Na có phong thái quyến rũ trời sinh, chị ta chỉ ngồi ở đó thôi cũng đã thướt tha yêu kiều.
Kết hợp với bộ dụng cụ pha trà tinh xảo, những ngón tay mảnh khảnh di chuyển mượt mà trên bàn trà khiến người ta say mê.
Chỉ một lát sau, mấy ly trà đã được đưa tới trước mặt mọi người, hương trà phả vào mặt.
Phùng Thiên Minh nâng ly trà lên ngửi rồi khen ngợi: “Lúc nãy tôi cũng uống loại trà này nhưng mùi vị rất khác biệt. Tay nghề của Tiểu Na có thể biến mục nát thành thần kỳ luôn mà. Mọi người ngửi thử xem, hương thơm của trà này còn thoang thoảng mùi thơm của phụ nữ, đây chính là tác dụng khi để người đẹp pha trà”.
“Chú Minh khen quá lời rồi”, Châu Na khiêm tốn đáp.
Nhưng người ra giá là chú Minh nên chẳng ai dám chất vấn cả.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu: “Tôi không bán”.
“Hơ, thằng nhóc này xấu bụng quá nhỉ!”, cạnh đó có người không chịu được.
“Đúng đấy, ba trăm năm mươi nghìn vẫn chưa hài lòng, tôi cứ tưởng hôm nay gặp được cao thủ mắt thần, không ngờ lại là một thằng ngốc!”
Mã Sơn cũng không hiểu vì sao ba trăm năm mươi nghìn vẫn không chịu bán, nhưng là anh em với nhau nên anh ta không nói câu nào.
Cho dù Lý Dục Thần ném vỡ khối đá này ngay tại chỗ, anh ta cũng sẽ không nhíu mày.
Trong mắt Châu Na có vẻ khó hiểu và cũng có thất vọng, nếu một người có lòng tham không đáy, dù cậu ta có giỏi đến đâu thì cũng sẽ không thể đạt được thành tựu lớn.
Phùng Thiên Minh khẽ cau mày, hỏi: “Vậy cậu muốn bán bao nhiêu?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu chú Minh muốn mua thì tôi lấy hai trăm nghìn thôi”.
Phùng Thiên Minh ngây ra, sau đó cười phá lên: “Được, vậy thì hai trăm nghìn”.
Lúc này mọi người xung quanh mới sực hiểu, không phải anh chàng này muốn giá cao hơn mà là cảm thấy giá quá cao.
Có người giơ ngón tay cái lên, khen anh còn trẻ mà đã hiểu đại nghĩa.
Cũng có người cảm thấy anh có cơ hội kiếm tiền mà không nắm bắt là kẻ ngu, chú Minh là người thiếu mấy trăm nghìn cỏn con đó à?
Châu Na cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần trở nên phức tạp, chị ta luôn cảm thấy cậu thanh niên này khiến người ta không thể nhìn thấu.
Phùng Thiên Minh bảo: “Đến văn phòng của tôi lấy tiền đi”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó cùng Mã Sơn đi theo Phùng Thiên Minh tới văn phòng.
Phùng Thiên Minh lấy hai trăm nghìn tiền mặt từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Dục Thần: “Cậu đếm lại đi”.
Lý Dục Thần không thèm nhìn, đưa ngay cho Mã Sơn cất.
Phùng Thiên Minh bảo: “Ngồi xuống uống ly trà đi. Tiểu Na, tay nghề pha trà của cô tốt mà, cô qua đây pha giúp đi”.
Châu Na ngồi vào ghế chủ toạ, cười nói: “Vậy tôi xin phép thể hiện tay nghề vụng về của mình đây”.
Phải công nhận rằng Châu Na có phong thái quyến rũ trời sinh, chị ta chỉ ngồi ở đó thôi cũng đã thướt tha yêu kiều.
Kết hợp với bộ dụng cụ pha trà tinh xảo, những ngón tay mảnh khảnh di chuyển mượt mà trên bàn trà khiến người ta say mê.
Chỉ một lát sau, mấy ly trà đã được đưa tới trước mặt mọi người, hương trà phả vào mặt.
Phùng Thiên Minh nâng ly trà lên ngửi rồi khen ngợi: “Lúc nãy tôi cũng uống loại trà này nhưng mùi vị rất khác biệt. Tay nghề của Tiểu Na có thể biến mục nát thành thần kỳ luôn mà. Mọi người ngửi thử xem, hương thơm của trà này còn thoang thoảng mùi thơm của phụ nữ, đây chính là tác dụng khi để người đẹp pha trà”.
“Chú Minh khen quá lời rồi”, Châu Na khiêm tốn đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.