Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 786
Ss Tần
08/12/2023
Chỉ lúc sau, một người như người giúp việc ra mở cửa, nhìn Lý Dục Thần từ đầu đến chân mấy cái, hỏi: “Anh tìm ai?”
Lý Dục Thần nói: “Xin hỏi, bà Nghiêm Tuệ Mẫn có nhà không?”
“Ở đây không có người này”.
Cô giúp việc nói xong, phập một tiếng đóng sập cửa.
Lý Dục Thần bị cho ở người cửa, liền ngẩn người ngạc nhiên.
Tiếp tục gõ cửa.
Cô giúp việc vẫn thấy là anh, bực bội nói: “Đã nói với anh là không có người này mà”.
Lý Dục Thần hỏi: “Nơi này có phải là phủ Nghiêm thành phố Mai không?”
Cô giúp việc nói: “Đúng thế, nhưng không có người mà anh cần tìm”.
Lý Dục Thần nói: “Vậy tôi không tìm Nghiêm Tuệ Mẫn, tôi tìm Nghiêm Công Nghiệp”.
Nghiêm Công Nghiệp là bố của Nghiêm Tuệ Mẫn, ông ngoại của Lâm Vân.
Không ngờ cô giúp việc nói: “Chết rồi!”
Nói xong lại phập một tiếng đóng cửa lại.
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Chết rồi? Không thể nào chứ.
Hôm qua Lâm Vân chỉ nói là bệnh tình nặng thêm, không nói tin xấu.
Hơn nữa, cho dù chết thật, cũng phải tổ chức tang lễ chứ, đâu có đóng cửa, từ chối khách không cho vào.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe nói Lý Dục Thần đến thành phố Mai, vô cùng vui mừng, đích thân lái xe đến đón anh.
Lý Dục Thần đứng đợi ở cổng nhà họ Nghiêm.
Một lúc sau, một chiếc xe dừng bên đường, Nghiêm Tuệ Mẫn xuống xe, đứng ở đó vẫy tay với Lý Dục Thần, hình như không muốn đến gần.
Lý Dục Thần bèn đi qua đó.
“Dục Thần à, sao cậu lại đến đây? Đến cũng không nói trước một tiếng, để tôi còn chuẩn bị”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
Lý Dục Thần phát hiện mẹ vợ tương lai tiều tụy đi rất nhiều.
Thì ra Nghiêm Tuệ Mẫn luôn có khí chất hiền thục, hơn nữa còn điều dưỡng rất tốt, hơn bốn mươi tuổi mà trông cũng chỉ như ba mươi.
Bây giờ trên đầu lại thấy sợi tóc bạc, khí sắc cũng nhợt nhạt, buồn rầu.
“Cháu nghe Lâm Vân nói, bệnh tình của ông cụ trở nặng, cho nên đến xem sao”, Lý Dục Thần nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn vui mừng nói: “Tôi cũng sớm nghĩ đến tìm cậu, nhưng Thanh Thu nói cậu đã đến thủ đô, tôi sợ làm lỡ việc lớn của cậu, nên không gọi cho cậu. Ôi trời, lần này tốt rồi, cậu đến rồi, bố tôi được cứu rồi”.
Nói xong, mở cửa xe, bảo Lý Dục Thần lên xe.
Lý Dục Thần quay đầu chỉ vào cổng khu nhà họ Nghiêm nói: “Nhà này không phải phủ Nghiêm sao?”
Sắc mặt Nghiêm Tuệ Mẫn ảm đạm nói: “Lên xe rồi nói”.
Lý Dục Thần nói: “Xin hỏi, bà Nghiêm Tuệ Mẫn có nhà không?”
“Ở đây không có người này”.
Cô giúp việc nói xong, phập một tiếng đóng sập cửa.
Lý Dục Thần bị cho ở người cửa, liền ngẩn người ngạc nhiên.
Tiếp tục gõ cửa.
Cô giúp việc vẫn thấy là anh, bực bội nói: “Đã nói với anh là không có người này mà”.
Lý Dục Thần hỏi: “Nơi này có phải là phủ Nghiêm thành phố Mai không?”
Cô giúp việc nói: “Đúng thế, nhưng không có người mà anh cần tìm”.
Lý Dục Thần nói: “Vậy tôi không tìm Nghiêm Tuệ Mẫn, tôi tìm Nghiêm Công Nghiệp”.
Nghiêm Công Nghiệp là bố của Nghiêm Tuệ Mẫn, ông ngoại của Lâm Vân.
Không ngờ cô giúp việc nói: “Chết rồi!”
Nói xong lại phập một tiếng đóng cửa lại.
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Chết rồi? Không thể nào chứ.
Hôm qua Lâm Vân chỉ nói là bệnh tình nặng thêm, không nói tin xấu.
Hơn nữa, cho dù chết thật, cũng phải tổ chức tang lễ chứ, đâu có đóng cửa, từ chối khách không cho vào.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe nói Lý Dục Thần đến thành phố Mai, vô cùng vui mừng, đích thân lái xe đến đón anh.
Lý Dục Thần đứng đợi ở cổng nhà họ Nghiêm.
Một lúc sau, một chiếc xe dừng bên đường, Nghiêm Tuệ Mẫn xuống xe, đứng ở đó vẫy tay với Lý Dục Thần, hình như không muốn đến gần.
Lý Dục Thần bèn đi qua đó.
“Dục Thần à, sao cậu lại đến đây? Đến cũng không nói trước một tiếng, để tôi còn chuẩn bị”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
Lý Dục Thần phát hiện mẹ vợ tương lai tiều tụy đi rất nhiều.
Thì ra Nghiêm Tuệ Mẫn luôn có khí chất hiền thục, hơn nữa còn điều dưỡng rất tốt, hơn bốn mươi tuổi mà trông cũng chỉ như ba mươi.
Bây giờ trên đầu lại thấy sợi tóc bạc, khí sắc cũng nhợt nhạt, buồn rầu.
“Cháu nghe Lâm Vân nói, bệnh tình của ông cụ trở nặng, cho nên đến xem sao”, Lý Dục Thần nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn vui mừng nói: “Tôi cũng sớm nghĩ đến tìm cậu, nhưng Thanh Thu nói cậu đã đến thủ đô, tôi sợ làm lỡ việc lớn của cậu, nên không gọi cho cậu. Ôi trời, lần này tốt rồi, cậu đến rồi, bố tôi được cứu rồi”.
Nói xong, mở cửa xe, bảo Lý Dục Thần lên xe.
Lý Dục Thần quay đầu chỉ vào cổng khu nhà họ Nghiêm nói: “Nhà này không phải phủ Nghiêm sao?”
Sắc mặt Nghiêm Tuệ Mẫn ảm đạm nói: “Lên xe rồi nói”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.