Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 834
Ss Tần
17/12/2023
“Ha ha ha…”, Lý Dục Thần bỗng cười lớn: “Sẽ không làm thương đến người vô tội? Những người bị thương vong trong sơn trang Bắc Khê nhà họ Lâm là người thế nào? Đừng nói với tôi họ cũng là đối tượng của các ông trừ yêu diệt ma?”
Trương Đạo Viễn hơi lúng túng nói: “Lúc đó xảy ra sự cố, là hiểu lầm”.
“Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm, mười mấy mạng người có thể cho qua ư?”
Lý Dục Thần bỗng nhìn sang Trương Đạo Viễn, trong mắt ý lạnh thấu xương.
Trương Đạo Viễn bị anh nhìn đến phát run, muốn giải thích, lại không biết nói thế nào.
Ông ta nhớ đến lão già mù lưng gù ra tay trước đó, liền đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện người này đã biến mất.
Bỗng nghe có người nói: “Đường đường tu sĩ chính đạo, việc gì phải giải thích với ma đầu, bắt lại là được”.
Liền thấy một đạo sĩ nhảy ra, giơ kiếm trong tay, giết về phía Lý Dục Thần.
Trương Đạo Viễn cách người đó hơi xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Còn Mao Khuê Sinh cách gần hơn nhưng không có ý ngăn cản, chỉ thản nhiên nhìn.
Đạo sĩ đó xông đến trước người Lý Dục Thần, giơ kiếm chém xuống.
Lý Dục Thần đứng im bất động, đứng ở đó mặc cho hắn chém.
Nhìn thấy kiếm sắp chém lên người Lý Dục Thần, đạo sĩ đó bỗng bất động, dường như hóa đá, chỉ mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay hắn dường như bị ép, dần biến dạng, và cả cơ thể của hắn cũng biến dạng theo.
Mọi người trơ mắt nhìn hắn méo nhỏ, biến nhỏ từng chút một, cuối cùng phụt một tiếng, chỉ còn lại một nắm bụi màu đỏ rực bay đi.
Trong sân viện yên tĩnh trở lại. . Truyện Ngôn Tình
Tất cả mọi người đều rơi vào kinh sợ.
Không ai từng thấy thủ đoạn như vậy, đây là võ công? Hay là thuật pháp?
“Quả nhiên là ma đạo!”, Mao Khuê Sinh nhìn Lý Dục Thần nói: “Tà công như vậy, không diệt trừ, chắc chắn là mầm họa thiên hạ! Mọi người đừng sợ, công phu ma đạo, nhìn thì đáng sợ, nhưng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi! Từ xưa tà không thắng chính! Hiệu lệnh!”
Ông ta cầm lệnh bài Long Hổ, giơ thật cao.
“Nhìn thấy lệnh bài, như nhìn thấy thiên sư, tất cả tu sĩ chính đạo, nghe hiệu lệnh của tôi, bắt lấy Lý Dục Thần, không màng sống chết!”
Trương Đạo Viễn không khỏi cau mày, Long Hổ thiên sư lệnh, ông ta cũng từng nghe rất nhiều lần, bốn chữ ‘không màng sống chết’ này, hiển nhiên là Mao Khuê Sinh tự thêm vào.
Lý Dục Thần có tội hay không, còn phải về phủ Thiên Sư, đợi thiên sư phán định, bây giờ chỉ là bắt giữ, làm sao có thể không màng sống chết chứ?
Nhưng thực lực đáng sợ mà Lý Dục Thần vừa thể hiện ra cũng khiến trong lòng Trương Đạo Viễn sợ hãi, nếu nói không phải ma công, ông ta cũng rất khó tin.
Nhưng lúc này, mặc dù có lệnh bài Long Hổ, ai dám tiến lên chứ?
Tiến lên rõ ràng là nộp mạng!
Có người hơi hối hận, vừa nãy không nên ở lại, góp vui cái gì chứ?
Đã có người định lén chuồn đi.
Có hai người đứng khá gần cổng viện, bèn lặng lẽ đến gần, vừa quay người định xông ra.
Trương Đạo Viễn hơi lúng túng nói: “Lúc đó xảy ra sự cố, là hiểu lầm”.
“Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm, mười mấy mạng người có thể cho qua ư?”
Lý Dục Thần bỗng nhìn sang Trương Đạo Viễn, trong mắt ý lạnh thấu xương.
Trương Đạo Viễn bị anh nhìn đến phát run, muốn giải thích, lại không biết nói thế nào.
Ông ta nhớ đến lão già mù lưng gù ra tay trước đó, liền đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện người này đã biến mất.
Bỗng nghe có người nói: “Đường đường tu sĩ chính đạo, việc gì phải giải thích với ma đầu, bắt lại là được”.
Liền thấy một đạo sĩ nhảy ra, giơ kiếm trong tay, giết về phía Lý Dục Thần.
Trương Đạo Viễn cách người đó hơi xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Còn Mao Khuê Sinh cách gần hơn nhưng không có ý ngăn cản, chỉ thản nhiên nhìn.
Đạo sĩ đó xông đến trước người Lý Dục Thần, giơ kiếm chém xuống.
Lý Dục Thần đứng im bất động, đứng ở đó mặc cho hắn chém.
Nhìn thấy kiếm sắp chém lên người Lý Dục Thần, đạo sĩ đó bỗng bất động, dường như hóa đá, chỉ mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay hắn dường như bị ép, dần biến dạng, và cả cơ thể của hắn cũng biến dạng theo.
Mọi người trơ mắt nhìn hắn méo nhỏ, biến nhỏ từng chút một, cuối cùng phụt một tiếng, chỉ còn lại một nắm bụi màu đỏ rực bay đi.
Trong sân viện yên tĩnh trở lại. . Truyện Ngôn Tình
Tất cả mọi người đều rơi vào kinh sợ.
Không ai từng thấy thủ đoạn như vậy, đây là võ công? Hay là thuật pháp?
“Quả nhiên là ma đạo!”, Mao Khuê Sinh nhìn Lý Dục Thần nói: “Tà công như vậy, không diệt trừ, chắc chắn là mầm họa thiên hạ! Mọi người đừng sợ, công phu ma đạo, nhìn thì đáng sợ, nhưng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi! Từ xưa tà không thắng chính! Hiệu lệnh!”
Ông ta cầm lệnh bài Long Hổ, giơ thật cao.
“Nhìn thấy lệnh bài, như nhìn thấy thiên sư, tất cả tu sĩ chính đạo, nghe hiệu lệnh của tôi, bắt lấy Lý Dục Thần, không màng sống chết!”
Trương Đạo Viễn không khỏi cau mày, Long Hổ thiên sư lệnh, ông ta cũng từng nghe rất nhiều lần, bốn chữ ‘không màng sống chết’ này, hiển nhiên là Mao Khuê Sinh tự thêm vào.
Lý Dục Thần có tội hay không, còn phải về phủ Thiên Sư, đợi thiên sư phán định, bây giờ chỉ là bắt giữ, làm sao có thể không màng sống chết chứ?
Nhưng thực lực đáng sợ mà Lý Dục Thần vừa thể hiện ra cũng khiến trong lòng Trương Đạo Viễn sợ hãi, nếu nói không phải ma công, ông ta cũng rất khó tin.
Nhưng lúc này, mặc dù có lệnh bài Long Hổ, ai dám tiến lên chứ?
Tiến lên rõ ràng là nộp mạng!
Có người hơi hối hận, vừa nãy không nên ở lại, góp vui cái gì chứ?
Đã có người định lén chuồn đi.
Có hai người đứng khá gần cổng viện, bèn lặng lẽ đến gần, vừa quay người định xông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.