Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 84
Ss Tần
06/08/2023
Lý Dục Thần bảo: “Không sao, đi thôi”.
Nhưng Châu Na lại không chịu đi xe này nữa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi là chân cẳng của chị ta mềm nhũn.
“Tôi bỏ chiếc xe này”.
Mã Sơn cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Xe tốt thế này mà bỏ luôn sao?”
Châu Na ném chìa khoá cho Mã Sơn: “Cậu thích thì tặng cho cậu đó”.
Nói xong chị ta đi thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.
Mã Sơn cầm chìa khoá: “Chị Na, vậy để em lái xe chở chị về cho”.
“Tôi thà đi bộ cũng không muốn đi chiếc xe này đâu”, Châu Na vô cùng kiên quyết.
Mã Sơn la lên từ đằng sau: “Chị cẩn thận nhé, trên đường cũng có rắn đấy”.
Châu Na “á” lên một tiếng, nhảy dựng ra sau túm chặt cánh tay Mã Sơn như thể đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Mã Sơn cười phá lên.
Lúc này Châu Na mới biết anh ta cố tình lừa mình, chị ta nổi giận: “Mã Sơn cậu hay lắm, to gan hơn rồi đúng không, dám trêu tôi à?”
Giận thì giận, nhưng tay vẫn túm chặt cánh tay của Mã Sơn không chịu buông ra.
Mã Sơn nói: “Em đâu có lừa chị, ý em là mùa này ven đường cũng có thể có rắn, chị phải cẩn thận đấy nhé”.
“Vậy, vậy hai cậu đi với tôi đi”.
Cho dù người phụ nữ có mạnh mẽ và trưởng thành cỡ nào, vào thời khắc quan trọng, kiểu gì họ cũng sẽ ra chiêu sát thủ của mình, đó là làm nũng. Mà ở trước mặt phụ nữ làm nũng, lúc nào đàn ông cũng sẽ mất đi sức chống cự.
Mã Sơn rất tiếc cho chiếc Porsche kia, nhưng Châu Na đã nói như thế, anh ta cũng không thể từ chối được.
Lý Dục Thần nhìn hai người họ, cười bảo: “Anh Mã Sơn, anh đưa chị Na về đi, cũng đừng đi bộ, ra ngoài bắt xe đi”.
“Vậy còn em?”
“Em có một vài việc cần xử lý. À đúng rồi, đưa viên đá kia cho em”.
Mã Sơn đoán được đại khái anh muốn làm gì, bèn lấy viên đá đen ra đưa cho anh: “Được, em cẩn thận đấy”.
Lý Dục Thần gật đầu đưa họ đến lối ra bãi đỗ xe, nhìn họ lên xe taxi.
Sau đó anh mới xoay người trở lại bãi đỗ xe khi nãy, nói về phía góc:
“Ra ngoài đi”.
Một bóng người nhỏ nhắn đi ra từ trong góc, nói bằng giọng phổ thông không chuẩn và u ám:
“Ranh con chỉ có chút bản lĩnh mà dám dùng linh phù đốt rắn của tôi”.
Người đến chính là Lại Sĩ Công.
Lý Dục Thần chơi đùa viên đá đen trong tay: “Không phải ông muốn tảng đá này hay sao?”
Lại Sĩ Công cười khẩy: “Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đầu cần gì phải làm thế? Có năm trăm nghìn không muốn kiếm cứ muốn tặng không cho tôi”.
Nhưng Châu Na lại không chịu đi xe này nữa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi là chân cẳng của chị ta mềm nhũn.
“Tôi bỏ chiếc xe này”.
Mã Sơn cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Xe tốt thế này mà bỏ luôn sao?”
Châu Na ném chìa khoá cho Mã Sơn: “Cậu thích thì tặng cho cậu đó”.
Nói xong chị ta đi thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.
Mã Sơn cầm chìa khoá: “Chị Na, vậy để em lái xe chở chị về cho”.
“Tôi thà đi bộ cũng không muốn đi chiếc xe này đâu”, Châu Na vô cùng kiên quyết.
Mã Sơn la lên từ đằng sau: “Chị cẩn thận nhé, trên đường cũng có rắn đấy”.
Châu Na “á” lên một tiếng, nhảy dựng ra sau túm chặt cánh tay Mã Sơn như thể đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Mã Sơn cười phá lên.
Lúc này Châu Na mới biết anh ta cố tình lừa mình, chị ta nổi giận: “Mã Sơn cậu hay lắm, to gan hơn rồi đúng không, dám trêu tôi à?”
Giận thì giận, nhưng tay vẫn túm chặt cánh tay của Mã Sơn không chịu buông ra.
Mã Sơn nói: “Em đâu có lừa chị, ý em là mùa này ven đường cũng có thể có rắn, chị phải cẩn thận đấy nhé”.
“Vậy, vậy hai cậu đi với tôi đi”.
Cho dù người phụ nữ có mạnh mẽ và trưởng thành cỡ nào, vào thời khắc quan trọng, kiểu gì họ cũng sẽ ra chiêu sát thủ của mình, đó là làm nũng. Mà ở trước mặt phụ nữ làm nũng, lúc nào đàn ông cũng sẽ mất đi sức chống cự.
Mã Sơn rất tiếc cho chiếc Porsche kia, nhưng Châu Na đã nói như thế, anh ta cũng không thể từ chối được.
Lý Dục Thần nhìn hai người họ, cười bảo: “Anh Mã Sơn, anh đưa chị Na về đi, cũng đừng đi bộ, ra ngoài bắt xe đi”.
“Vậy còn em?”
“Em có một vài việc cần xử lý. À đúng rồi, đưa viên đá kia cho em”.
Mã Sơn đoán được đại khái anh muốn làm gì, bèn lấy viên đá đen ra đưa cho anh: “Được, em cẩn thận đấy”.
Lý Dục Thần gật đầu đưa họ đến lối ra bãi đỗ xe, nhìn họ lên xe taxi.
Sau đó anh mới xoay người trở lại bãi đỗ xe khi nãy, nói về phía góc:
“Ra ngoài đi”.
Một bóng người nhỏ nhắn đi ra từ trong góc, nói bằng giọng phổ thông không chuẩn và u ám:
“Ranh con chỉ có chút bản lĩnh mà dám dùng linh phù đốt rắn của tôi”.
Người đến chính là Lại Sĩ Công.
Lý Dục Thần chơi đùa viên đá đen trong tay: “Không phải ông muốn tảng đá này hay sao?”
Lại Sĩ Công cười khẩy: “Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đầu cần gì phải làm thế? Có năm trăm nghìn không muốn kiếm cứ muốn tặng không cho tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.