Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 860
Ss Tần
22/12/2023
Diệp Chính Hồng đi vào cửa, lật tay đóng cửa lại, lao đến như con sói đói, ôm lấy dì nhỏ, trong lòng nổi lên khoái cảm báo thù mãnh liệt.
…
Lý Dục Thần rời khỏi cửa hàng thuốc Bạch Vân, đến đầu phố, thì thấy một chiếc xe bò dừng bên đường.
Con bò già phủ phục dưới đất, vợ chồng đi xe bò và con gái của họ đứng bên cạnh xe bò, giống như đang đợi ai đó.
Vừa nhìn thấy Lý Dục Thần đi ra, họ có vẻ hơi ngại ngùng, muốn tiến lên, nhưng lại không dám.
Lý Dục Thần đi đến, thấy lạ nói: “Các người đang đợi tôi à?”
Người phụ nữ nhìn chồng mình một cái, muốn nói lại ngừng.
Người đàn ông nói: “Cậu Lý, vừa nãy thật xin lỗi cậu, chúng tôi mù mắt còn mắng cậu, cậu còn chữa khỏi chân cho con gái tôi, thật không biết nên làm thế nào để đáp lại cậu!”
Lý Dục Thần cười nói: “Không trách hai người, hai người đợi tôi chắc không phải để nói chuyện này chứ?”
Người phụ nữ nói: “Cậu chữa khỏi bệnh của con gái tôi, lại không nhận tiền, trong lòng chúng tôi thực sự áy áy, muốn mời cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm, vừa hay nhà tôi săn được mấy con thỏ”.
Bé gái bên cạnh nói: “Thịt thỏ vô cùng thơm ngon!”
Nói xong lại xấu hổ cười.
Bây giờ khí sắc của cô bé đã rất tốt, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, cười lên có hai núm đồng tiền, rất dễ thương.
Người đàn ông bổ sung nói: “Nhà tôi còn mấy bộ da chưa bán, cậu xem có dùng không, nếu dùng thì lấy đi”.
“Anh là thợ săn à?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đúng thế, nhà tôi mấy đời đều là thợ săn”, người đàn ông nói.
“Thông thường đi săn có đi xa không? Có quen thuộc núi gần đây không?”
“Núi trong vòng hai trăm dặm tôi đều quen thuộc, xa hơn nữa thì không dám đi, trong đầm hoang không chỉ có dã thú sâu trùng, nghe nói còn có yêu quái”.
“Vậy anh biết Âm Sơn ở đâu không?”
“Âm Sơn? Cậu nói là Đại Âm Sơn, hay là Tiểu Âm Sơn?”, người đàn ông hỏi.
“Còn có hai Âm Sơn à?”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ hỏi.
“Đại Âm Sơn ở hướng Tây Nam, Tiểu Âm Sơn ở hướng Đông Nam”.
“Có thể nói vị trí cụ thể cho tôi, và đặc trưng của núi không?”
“Bất kể là Đại Âm Sơn hay Tiểu Âm Sơn, đều vượt qua khu vực sắn bắn của tôi. Nhưng bố tôi có lẽ biết, hồi ông ấy còn trẻ, còn từng vào đầm hoang, từng gặp phải yêu quái!”
Khi anh ta nói đến bố mình, vẻ mặt đầy tự hào.
Lý Dục Thần quyết định đi theo họ về nhà.
Một nơi như trấn Lâm Hoang, chẳng ai thân thuộc với núi xung quanh nhất bằng thợ săn.
Người đàn ông ò ò kêu lên, muốn gọi con bò già đang phủ phục dưới đất đứng lên chạy xe.
Nhưng không biết con bò quá mệt hay là quá già, vẫn không muốn động đậy.
Anh ta lấy dây thừng, bộp một tiếng đánh lên lưng con bò.
Con bò mới cực kỳ không muốn dựng chân trước quỳ dưới đất, chống người miễn cưỡng đứng lên, nhưng không biết làm sao, ò một tiếng, lại phục xuống dưới đất.
…
Lý Dục Thần rời khỏi cửa hàng thuốc Bạch Vân, đến đầu phố, thì thấy một chiếc xe bò dừng bên đường.
Con bò già phủ phục dưới đất, vợ chồng đi xe bò và con gái của họ đứng bên cạnh xe bò, giống như đang đợi ai đó.
Vừa nhìn thấy Lý Dục Thần đi ra, họ có vẻ hơi ngại ngùng, muốn tiến lên, nhưng lại không dám.
Lý Dục Thần đi đến, thấy lạ nói: “Các người đang đợi tôi à?”
Người phụ nữ nhìn chồng mình một cái, muốn nói lại ngừng.
Người đàn ông nói: “Cậu Lý, vừa nãy thật xin lỗi cậu, chúng tôi mù mắt còn mắng cậu, cậu còn chữa khỏi chân cho con gái tôi, thật không biết nên làm thế nào để đáp lại cậu!”
Lý Dục Thần cười nói: “Không trách hai người, hai người đợi tôi chắc không phải để nói chuyện này chứ?”
Người phụ nữ nói: “Cậu chữa khỏi bệnh của con gái tôi, lại không nhận tiền, trong lòng chúng tôi thực sự áy áy, muốn mời cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm, vừa hay nhà tôi săn được mấy con thỏ”.
Bé gái bên cạnh nói: “Thịt thỏ vô cùng thơm ngon!”
Nói xong lại xấu hổ cười.
Bây giờ khí sắc của cô bé đã rất tốt, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, cười lên có hai núm đồng tiền, rất dễ thương.
Người đàn ông bổ sung nói: “Nhà tôi còn mấy bộ da chưa bán, cậu xem có dùng không, nếu dùng thì lấy đi”.
“Anh là thợ săn à?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đúng thế, nhà tôi mấy đời đều là thợ săn”, người đàn ông nói.
“Thông thường đi săn có đi xa không? Có quen thuộc núi gần đây không?”
“Núi trong vòng hai trăm dặm tôi đều quen thuộc, xa hơn nữa thì không dám đi, trong đầm hoang không chỉ có dã thú sâu trùng, nghe nói còn có yêu quái”.
“Vậy anh biết Âm Sơn ở đâu không?”
“Âm Sơn? Cậu nói là Đại Âm Sơn, hay là Tiểu Âm Sơn?”, người đàn ông hỏi.
“Còn có hai Âm Sơn à?”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ hỏi.
“Đại Âm Sơn ở hướng Tây Nam, Tiểu Âm Sơn ở hướng Đông Nam”.
“Có thể nói vị trí cụ thể cho tôi, và đặc trưng của núi không?”
“Bất kể là Đại Âm Sơn hay Tiểu Âm Sơn, đều vượt qua khu vực sắn bắn của tôi. Nhưng bố tôi có lẽ biết, hồi ông ấy còn trẻ, còn từng vào đầm hoang, từng gặp phải yêu quái!”
Khi anh ta nói đến bố mình, vẻ mặt đầy tự hào.
Lý Dục Thần quyết định đi theo họ về nhà.
Một nơi như trấn Lâm Hoang, chẳng ai thân thuộc với núi xung quanh nhất bằng thợ săn.
Người đàn ông ò ò kêu lên, muốn gọi con bò già đang phủ phục dưới đất đứng lên chạy xe.
Nhưng không biết con bò quá mệt hay là quá già, vẫn không muốn động đậy.
Anh ta lấy dây thừng, bộp một tiếng đánh lên lưng con bò.
Con bò mới cực kỳ không muốn dựng chân trước quỳ dưới đất, chống người miễn cưỡng đứng lên, nhưng không biết làm sao, ò một tiếng, lại phục xuống dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.