Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 878
Ss Tần
26/12/2023
Lý Dục Thần nhìn Mộc đường chủ trong tay Thiệu Cư Ông, nói: “Tôi đã hứa giữ cái mạng của ông ta, nếu ông giết ông ta, sẽ khiến tôi rất mất mặt”.
Nói xong, búng ngón tay, một điểm sáng bắn ra, bắn thẳng lên cổ tay của Thiệu Cư Ông.
Thiệu Cư Ông vội rụt tay lại, nhưng đã muộn một bước, điểm sáng lướt qua mu bàn tay ông ta, rạch ra một đường máu nhỏ.
Mộc đường chủ từ trong tay Thiệu Cư Ông trượt xuống dưới đất.
Lý Dục Thần nói với Nghiêm Cẩn: “Dìu ông ta lại đây”.
Nghiêm Cẩn đáp một tiếng, liền đi đến dìu Mộc đường chủ.
Thiệu Cư Ông nhìn đường máu trên mu bàn tay một cái, không quan tâm đến Nghiêm Cẩn, mà nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Cuối cùng đệ tử Âm Sơn bên cạnh hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, quát lớn nói: “Dám đánh thương đại trưởng lão của chúng tôi, mọi người xông lên đi!”
Mười mấy người cùng xông lên.
Lý Dục Thần đưa tay ra, nắm nhẹ lại.
“Phụt!”
Bóng người nổ tan, trong phòng chỉ còn lại một làn sương máu.
Lý Dục Thần không hề thương tiếc đám đệ tử Âm Sơn này.
Anh khẽ vung tay, cuốn theo Mộc đường chủ và Nghiêm Cẩn ra ngoài phòng, bảo vệ phía sau mình.
Thiệu Cư Ông nheo mắt, mặt phủ hàn sương, trên người phát ra sát khí vô cùng vô tận.
“Cậu đúng là vượt qua dự liệu của tôi, không những tìm được tôi, lại còn đến trấn Lâm Hoang trước tôi một bước. Tôi thừa nhận, cậu rất có đạo hành, chẳng trách Ngô Hiền và Ngô Khắc Mẫn đều chết trong tay cậu, ngay cả đám đạo sĩ của Long Hổ Sơn cũng không làm gì được cậu. Tiếc là, cậu gặp phải tôi, cuối cùng vẫn là con đường chết! Cậu đã tự nộp mạng, tôi đỡ mất công đi tìm cậu”.
Nói xong liền giơ gậy Ô Long.
Sương máu khắp phòng bị đầu rồng của cây gậy hút vào, lập tức hút sạch sẽ.
Sau đó, một tiếng rồng gầm vang vọng trầm bức vang lên.
Một luồng khí đen từ đầu rồng của gậy Ô Long bay ra, lập tức hóa thành một bóng rồng, lan khắp cả căn phòng.
Gru!
Lúc này tiếng rồng gầm vang lên.
Căn phòng lập tức nổ tung.
Rồng đen bay lên không trung, xoay tròn trên không.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn bóng rồng khổng lồ, nói: “Tôi biết rồi, hôm đó Tiền Đường thủy triều dâng lên, cuốn đi rất nhiều dân chúng vô tội, thì ra là do ông giở trò”.
“Hừ, thế thì đã làm sao? Bây giờ cậu còn khó giữ mạng, còn muốn đòi công bằng cho đám người chết trên sông đó hả?”, Thiệu Cư Ông cười lạnh lùng nói.
“Ông thật đáng chết!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
“Ha ha ha… tôi đáng chết? Vậy cậu đến giết tôi đi! Có lẽ đạo hành của cậu cao hơn tôi, nhưng cậu có thể đánh được một con rồng không? Ha ha ha…”
Thiệu Cư Ông cười lớn xong, chỉ gậy Ô Long, rồng đen trên trời gầm một tiếng, trực tiếp lao về phía Lý Dục Thần.
Nói xong, búng ngón tay, một điểm sáng bắn ra, bắn thẳng lên cổ tay của Thiệu Cư Ông.
Thiệu Cư Ông vội rụt tay lại, nhưng đã muộn một bước, điểm sáng lướt qua mu bàn tay ông ta, rạch ra một đường máu nhỏ.
Mộc đường chủ từ trong tay Thiệu Cư Ông trượt xuống dưới đất.
Lý Dục Thần nói với Nghiêm Cẩn: “Dìu ông ta lại đây”.
Nghiêm Cẩn đáp một tiếng, liền đi đến dìu Mộc đường chủ.
Thiệu Cư Ông nhìn đường máu trên mu bàn tay một cái, không quan tâm đến Nghiêm Cẩn, mà nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Cuối cùng đệ tử Âm Sơn bên cạnh hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, quát lớn nói: “Dám đánh thương đại trưởng lão của chúng tôi, mọi người xông lên đi!”
Mười mấy người cùng xông lên.
Lý Dục Thần đưa tay ra, nắm nhẹ lại.
“Phụt!”
Bóng người nổ tan, trong phòng chỉ còn lại một làn sương máu.
Lý Dục Thần không hề thương tiếc đám đệ tử Âm Sơn này.
Anh khẽ vung tay, cuốn theo Mộc đường chủ và Nghiêm Cẩn ra ngoài phòng, bảo vệ phía sau mình.
Thiệu Cư Ông nheo mắt, mặt phủ hàn sương, trên người phát ra sát khí vô cùng vô tận.
“Cậu đúng là vượt qua dự liệu của tôi, không những tìm được tôi, lại còn đến trấn Lâm Hoang trước tôi một bước. Tôi thừa nhận, cậu rất có đạo hành, chẳng trách Ngô Hiền và Ngô Khắc Mẫn đều chết trong tay cậu, ngay cả đám đạo sĩ của Long Hổ Sơn cũng không làm gì được cậu. Tiếc là, cậu gặp phải tôi, cuối cùng vẫn là con đường chết! Cậu đã tự nộp mạng, tôi đỡ mất công đi tìm cậu”.
Nói xong liền giơ gậy Ô Long.
Sương máu khắp phòng bị đầu rồng của cây gậy hút vào, lập tức hút sạch sẽ.
Sau đó, một tiếng rồng gầm vang vọng trầm bức vang lên.
Một luồng khí đen từ đầu rồng của gậy Ô Long bay ra, lập tức hóa thành một bóng rồng, lan khắp cả căn phòng.
Gru!
Lúc này tiếng rồng gầm vang lên.
Căn phòng lập tức nổ tung.
Rồng đen bay lên không trung, xoay tròn trên không.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn bóng rồng khổng lồ, nói: “Tôi biết rồi, hôm đó Tiền Đường thủy triều dâng lên, cuốn đi rất nhiều dân chúng vô tội, thì ra là do ông giở trò”.
“Hừ, thế thì đã làm sao? Bây giờ cậu còn khó giữ mạng, còn muốn đòi công bằng cho đám người chết trên sông đó hả?”, Thiệu Cư Ông cười lạnh lùng nói.
“Ông thật đáng chết!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
“Ha ha ha… tôi đáng chết? Vậy cậu đến giết tôi đi! Có lẽ đạo hành của cậu cao hơn tôi, nhưng cậu có thể đánh được một con rồng không? Ha ha ha…”
Thiệu Cư Ông cười lớn xong, chỉ gậy Ô Long, rồng đen trên trời gầm một tiếng, trực tiếp lao về phía Lý Dục Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.