Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 881
Ss Tần
27/12/2023
Mộc Niên Phong nói: “Nơi này là đường khẩu ngoại đường phái Âm Sơn, mấy ngày nữa họ cử người đến kiểm tra thì làm thế nào?”
Lý Dục Thần nói: “Sẽ không còn phái Âm Sơn nữa”.
Nói xong liền đưa Nghiêm Cẩn đi.
Toàn thân Mộc Niên Phong run lên, ngây người quỳ trong sân.
Sao sáng ngập trời chiếu xuống, trong màn đêm đen xì, anh như nhìn thấy ánh đèn của hàng vạn nhà.
Từ nay, trấn Lâm Hoang có thêm một người tốt họ Mộc mở cửa hàng thổ sản vùng núi.
…
Lam Điền về nhà, một mình ngồi trong phòng ngẩn ngơ.
Bố mẹ và ông nội đều uống say mèm, lúc này đang ngủ rất ngon, trong nhà vang lên tiếng ngáy của họ.
Trong rừng tĩnh mịch thấp thoáng vang lên tiếng kêu của dã thú.
Lam Điền nghĩ đến chị đó vẫn còn ở trong rừng, liệu lúc này có bị thú hoang ăn thịt không?
Mặc dù ký ức đau khổ bị rắn cắn khiến cô bé sợ hãi, nhưng cô bé vẫn không nhẫn tâm nhìn một người sống sò sờ bị thú hoang ăn thịt.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Lam Điền quyết định quay lại xem sao.
Cô bé vào bếp lấy một nắm cơm nóng mang lên người, lại lấy một ấm nước nhỏ, một con dao chặt vủi, rồi đi ra ngoài.
Dựa vào đôi mắt thần kỳ của cô bé, sắc đêm trong núi không thể ngăn bước chân cô bé.
Cô bé rất nhanh đã đến nơi mà Lý Dục Thần bóp chết con rắn xanh.
Cô gái đó ngồi trong rừng cây, ngồi yên bất động.
“Chị à, chị không sao chứ?”, Lam Điền đi đến hỏi.
“Là em à?”, cô gái dường như không ngờ cô bé lại đến, cau mày: “Em đến đây làm gì? Xem chị chết chưa à?”
Lam Điền nói: “Em sợ ban đêm sẽ có rắn côn trùng đến cắn chị, ở đây nhiều rắn lắm. Chị đói rồi phải không, em mang cơm nắm cho chị”.
Lam Điền đưa cơm nắm qua.
Cô gái nuốt nước miệng, chê ghét nói: “Cút đi! Ai cần em mang cơm nắm đến? Biết rõ là chị không động đậy được, em cố ý làm chị thèm, chọc chị tức chết phải không?”
Lam Điền đưa cơm nắm đến bên miệng cô gái nói: “Chị à, em bón cho chị nhé, ăn lúc còn nóng đi”.
Ban đầu cô gái muốn từ chối, có lẽ là đói quá rồi, hương thơm của cơm nắm khiến người ta khó mà nhịn được, liền há miệng ăn.
Ăn xong cơm nắm, Lam Điền dùng dao chặt củi chặt cành khô, đốt lửa bên cạnh cô gái.
Cô gái cảm thấy ấm hơn nhiều, nói: “Tại sao em phải làm vậy?”
Lam Điền nói: “Em nghĩ chị ở đây vừa lạnh vừa đói, chắc chắn rất khó chịu. Trước đây em lạc đường trong núi, cũng vừa lạnh vừa đói, em chỉ muốn khóc, nhưng khóc cũng chẳng ích gì, chỉ sẽ khiến thú hoang chạy đến”.
“Em thực sự muốn giúp chị?”, cô gái hỏi.
Lam Điền nghiêm túc gật đầu.
“Trong túi bên trái của chị có cái tiêu em lấy ra thổi đi”, cô gái nói.
Lý Dục Thần nói: “Sẽ không còn phái Âm Sơn nữa”.
Nói xong liền đưa Nghiêm Cẩn đi.
Toàn thân Mộc Niên Phong run lên, ngây người quỳ trong sân.
Sao sáng ngập trời chiếu xuống, trong màn đêm đen xì, anh như nhìn thấy ánh đèn của hàng vạn nhà.
Từ nay, trấn Lâm Hoang có thêm một người tốt họ Mộc mở cửa hàng thổ sản vùng núi.
…
Lam Điền về nhà, một mình ngồi trong phòng ngẩn ngơ.
Bố mẹ và ông nội đều uống say mèm, lúc này đang ngủ rất ngon, trong nhà vang lên tiếng ngáy của họ.
Trong rừng tĩnh mịch thấp thoáng vang lên tiếng kêu của dã thú.
Lam Điền nghĩ đến chị đó vẫn còn ở trong rừng, liệu lúc này có bị thú hoang ăn thịt không?
Mặc dù ký ức đau khổ bị rắn cắn khiến cô bé sợ hãi, nhưng cô bé vẫn không nhẫn tâm nhìn một người sống sò sờ bị thú hoang ăn thịt.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Lam Điền quyết định quay lại xem sao.
Cô bé vào bếp lấy một nắm cơm nóng mang lên người, lại lấy một ấm nước nhỏ, một con dao chặt vủi, rồi đi ra ngoài.
Dựa vào đôi mắt thần kỳ của cô bé, sắc đêm trong núi không thể ngăn bước chân cô bé.
Cô bé rất nhanh đã đến nơi mà Lý Dục Thần bóp chết con rắn xanh.
Cô gái đó ngồi trong rừng cây, ngồi yên bất động.
“Chị à, chị không sao chứ?”, Lam Điền đi đến hỏi.
“Là em à?”, cô gái dường như không ngờ cô bé lại đến, cau mày: “Em đến đây làm gì? Xem chị chết chưa à?”
Lam Điền nói: “Em sợ ban đêm sẽ có rắn côn trùng đến cắn chị, ở đây nhiều rắn lắm. Chị đói rồi phải không, em mang cơm nắm cho chị”.
Lam Điền đưa cơm nắm qua.
Cô gái nuốt nước miệng, chê ghét nói: “Cút đi! Ai cần em mang cơm nắm đến? Biết rõ là chị không động đậy được, em cố ý làm chị thèm, chọc chị tức chết phải không?”
Lam Điền đưa cơm nắm đến bên miệng cô gái nói: “Chị à, em bón cho chị nhé, ăn lúc còn nóng đi”.
Ban đầu cô gái muốn từ chối, có lẽ là đói quá rồi, hương thơm của cơm nắm khiến người ta khó mà nhịn được, liền há miệng ăn.
Ăn xong cơm nắm, Lam Điền dùng dao chặt củi chặt cành khô, đốt lửa bên cạnh cô gái.
Cô gái cảm thấy ấm hơn nhiều, nói: “Tại sao em phải làm vậy?”
Lam Điền nói: “Em nghĩ chị ở đây vừa lạnh vừa đói, chắc chắn rất khó chịu. Trước đây em lạc đường trong núi, cũng vừa lạnh vừa đói, em chỉ muốn khóc, nhưng khóc cũng chẳng ích gì, chỉ sẽ khiến thú hoang chạy đến”.
“Em thực sự muốn giúp chị?”, cô gái hỏi.
Lam Điền nghiêm túc gật đầu.
“Trong túi bên trái của chị có cái tiêu em lấy ra thổi đi”, cô gái nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.