Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 885
Ss Tần
27/12/2023
“Lam Điền đâu?”
“Chắc ở trong phòng, ấy, tối qua chúng tôi đều uống say quá, cũng không biết nó ngủ ở phòng nào, tôi đi xem xem”.
Thím Lam đi vào phòng, nhìn một lượt, cũng gọi cả Lam Ba Tử và cụ Nham Sơn dậy.
Cả nhà lo lắng: “Ôi, con bé này, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?”
Lý Dục Thần đoán được đã có chuyện gì, nói: “Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ tìm người về”.
Sau đó nói với Nghiêm Cẩn: “Đi thôi, đi gặp đám phụ nữ nuôi rắn đó!”
Theo như Mộc Niên Phong miêu tả, trong mấy trăm dặm gần trấn Lâm Hoang, chỉ có hai môn phái tu hành, một là phái Âm Sơn, một là Bách Hoa Cốc.
Trong Bách Hoa Cốc đều là phụ nữ, phái Âm Sơn đều là đàn ông, theo lý mà nói, giữa hai môn phái có thể chung sống hòa thuận, thậm chí có thể liên kết với nhau.
Nhưng trên thực tế, hai bên như nước với lửa, thậm chí có cảm giác như có thâm thù đại hận.
Nếu người của hai phái gặp phải nhau, nhất định sẽ đánh nhau, không chết không thôi.
Về tổng thể, thực lực của phái Âm Sơn mạnh vượt hơn Bách Hoa Cốc, cho nên phái Âm Sơn thường xuyên đến quấy nhiễu Bách Hoa Cốc, còn Bách Hoa Cốc lại chưa từng đến tông môn Âm Sơn gây chuyện.
Nhưng cũng không thể coi thường Bách Hoa Cốc, đặc biệt là những cô gái đó rất giỏi sử dụng rắn sâu trùng độc.
Cũng vì vậy, Lý Dục Thần suy đoán, cô gái nuôi rắn chính là người của Bách Hoa Cốc, họ đã đưa Lam Điền đi.
Ngoài ra, Bách Hoa Cốc còn rất giỏi trận pháp.
Mộc Niên Phong chỉ về chướng khí mù mịt phía trước, nói: “Nơi đó chính là trận pháp hộ sơn ở lối ra vào của Bách Hoa Cốc”.
Lý Dục Thần gật đầu, đi về phía trước.
Mộc Niên Phong hơi lo lắng, vì những chướng khí đó có độc. Nhưng thấy Lý Dục Thần đi vào trong, ngay cả Nghiêm Cẩn cũng không sợ hãi, ông ta cũng chỉ đành bất chấp đi theo.
Lý Dục Thần đi vào trong chướng khí, xung quanh anh hình thành một không gian rộng hai mét vuông, dường như có một màn bảo vệ, chướng khí không xâm nhập.
Bên ngoài màn bảo vệ, chướng khí dày đặc, tầm nhìn không đến năm mét, hơn nữa vô cùng mơ hồ.
Lý Dục Thần đi mấy bước, khẽ vung tay, nhưng thấy chướng khí tách sang hai bên, xuất hiện một con đường dài hẹp vào núi.
Trăm hoa bên đường nở rộ, bướm ong bay múa giống như mùa xuân.
Không khí tươi mới tràn vào.
Mộc Niên Phong cảm thấy rất thần kỳ. Ông ta đã từng cùng đại hộ pháp đến đây, cũng vào Bách Hoa Cốc từ chỗ này, nhưng sau khi vào, vẫn luôn phải đi trong sương dày, dựa vào pháp khí của đại hộ pháp không ngừng đuổi sương dày, sau đó gặp phụ nữ của Bách Hoa Cốc, thì đại chiến một trận trong sương mù, tổn thất không ít đệ tử, cuối cùng trở về tay không.
Nhưng Lý Dục Thần chỉ vung nhẹ tay, thì đã phá được chướng khí này.
Thì ra bên trong Bách Hoa Cốc thực sự có trăm hoa đua nở, bốn mùa như mùa xuân!
“Chắc ở trong phòng, ấy, tối qua chúng tôi đều uống say quá, cũng không biết nó ngủ ở phòng nào, tôi đi xem xem”.
Thím Lam đi vào phòng, nhìn một lượt, cũng gọi cả Lam Ba Tử và cụ Nham Sơn dậy.
Cả nhà lo lắng: “Ôi, con bé này, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?”
Lý Dục Thần đoán được đã có chuyện gì, nói: “Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ tìm người về”.
Sau đó nói với Nghiêm Cẩn: “Đi thôi, đi gặp đám phụ nữ nuôi rắn đó!”
Theo như Mộc Niên Phong miêu tả, trong mấy trăm dặm gần trấn Lâm Hoang, chỉ có hai môn phái tu hành, một là phái Âm Sơn, một là Bách Hoa Cốc.
Trong Bách Hoa Cốc đều là phụ nữ, phái Âm Sơn đều là đàn ông, theo lý mà nói, giữa hai môn phái có thể chung sống hòa thuận, thậm chí có thể liên kết với nhau.
Nhưng trên thực tế, hai bên như nước với lửa, thậm chí có cảm giác như có thâm thù đại hận.
Nếu người của hai phái gặp phải nhau, nhất định sẽ đánh nhau, không chết không thôi.
Về tổng thể, thực lực của phái Âm Sơn mạnh vượt hơn Bách Hoa Cốc, cho nên phái Âm Sơn thường xuyên đến quấy nhiễu Bách Hoa Cốc, còn Bách Hoa Cốc lại chưa từng đến tông môn Âm Sơn gây chuyện.
Nhưng cũng không thể coi thường Bách Hoa Cốc, đặc biệt là những cô gái đó rất giỏi sử dụng rắn sâu trùng độc.
Cũng vì vậy, Lý Dục Thần suy đoán, cô gái nuôi rắn chính là người của Bách Hoa Cốc, họ đã đưa Lam Điền đi.
Ngoài ra, Bách Hoa Cốc còn rất giỏi trận pháp.
Mộc Niên Phong chỉ về chướng khí mù mịt phía trước, nói: “Nơi đó chính là trận pháp hộ sơn ở lối ra vào của Bách Hoa Cốc”.
Lý Dục Thần gật đầu, đi về phía trước.
Mộc Niên Phong hơi lo lắng, vì những chướng khí đó có độc. Nhưng thấy Lý Dục Thần đi vào trong, ngay cả Nghiêm Cẩn cũng không sợ hãi, ông ta cũng chỉ đành bất chấp đi theo.
Lý Dục Thần đi vào trong chướng khí, xung quanh anh hình thành một không gian rộng hai mét vuông, dường như có một màn bảo vệ, chướng khí không xâm nhập.
Bên ngoài màn bảo vệ, chướng khí dày đặc, tầm nhìn không đến năm mét, hơn nữa vô cùng mơ hồ.
Lý Dục Thần đi mấy bước, khẽ vung tay, nhưng thấy chướng khí tách sang hai bên, xuất hiện một con đường dài hẹp vào núi.
Trăm hoa bên đường nở rộ, bướm ong bay múa giống như mùa xuân.
Không khí tươi mới tràn vào.
Mộc Niên Phong cảm thấy rất thần kỳ. Ông ta đã từng cùng đại hộ pháp đến đây, cũng vào Bách Hoa Cốc từ chỗ này, nhưng sau khi vào, vẫn luôn phải đi trong sương dày, dựa vào pháp khí của đại hộ pháp không ngừng đuổi sương dày, sau đó gặp phụ nữ của Bách Hoa Cốc, thì đại chiến một trận trong sương mù, tổn thất không ít đệ tử, cuối cùng trở về tay không.
Nhưng Lý Dục Thần chỉ vung nhẹ tay, thì đã phá được chướng khí này.
Thì ra bên trong Bách Hoa Cốc thực sự có trăm hoa đua nở, bốn mùa như mùa xuân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.