Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 891
Ss Tần
28/12/2023
Lý Dục Thần nói: “Cô nói đúng rồi, tôi đến từ Côn Luân”.
Tạ Hồng Yên trừng mắt nhìn anh, coi thường nói: “Không biết xấu hổ!”
Tạ bà bà lắc đầu thở dài nói: “Cậu Lý, không phải tôi coi thường cậu, thanh niên ghét cái ác như thù, một lòng nhiệt huyết, là chuyện tốt, nhưng cũng phải thực tế một chút, những lời ba hoa bốc phét, bớt nói thì hơn. Tôi biết cậu có dị thuật, cao nhân lớn gan, nhưng phái Âm Sơn không phải là môn phái nhỏ bình thường. Nếu cậu không chê phiền, tôi xin nói về lai lịch của phái Âm Sơn cho cậu”.
Lý Dục Thần không thể hiện gì, nói: “Tùy bà, bà nói xem”.
Thái độ của anh khiến các cô gái trẻ bên cạnh vô cùng tức giận, đều quát nói: “Anh có thái độ gì thế hả, có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú!”
“Bà bà, đừng nhiều lời với anh ta, để anh ta đến Âm Sơn, tôi muốn xem anh ta lấy gì diệt Âm Sơn!”
“Đúng thế, cuồng đồ như này, tự tìm cái chết, việc gì phải ngăn cản!”
Tạ bà bà chống nạng đập mấy cái xuống đất, các cô gái liền im miệng.
Tạ bà bà nhường sang một bên, nói: “Mời cậu Lý!”
Tạ Hồng Yên vội nói: “Bà bà, Bách Hoa Lầu có lúc nào từng cho đàn ông lạ vào?”
Tạ bà bà nói: “Không cho cậu ta vào, các cô ai giải huyệt cho Hồng Lăng?”
Tạ Hồng Yên nhất thời không biết nói gì, vẻ mặt không cam tâm, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần một cái.
Lý Dục Thần mỉm cười, theo Tạ bà bà đi qua cổng chào, đi vào trong sơn trang Bách Hoa.
Ở một căn nhà trong đó, Lý Dục Thần nhìn thấy Tạ Hồng Lăng bị anh điểm huyệt, còn có Lam Điền.
Lam Điền vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, vui mừng nhảy lên, gọi: “Chú Lý! Cháu biết ngay chú sẽ đến mà!”
Lý Dục Thần xoa đầu Lam Điền, nói: “Con bé này, không phải bảo cháu ở nhà đợi sao, sao lại ra ngoài chạy lung tung rồi?”
Lam Điền lẽ lưỡi nói: “Cháu sợ chị Hồng Lăng bị rắn cắn”.
Lý Dục Thần cười nói: “Người ta là chuyên gia nuôi rắn, đâu thể bị rắn cắn?”
Nói xong, điểm mấy cái lên người Tạ Hồng Lăng.
Huyệt đạo của Tạ Hồng Lăng được giải, ngồi lên từ trên giường, quỳ xuống trước mặt Tạ bà bà nhận tội: “Bà bà, Hồng Lăng không thể trông coi Tiểu Thanh, ngộ thương dân chúng trên trấn, xin bà bà trách tội!”
Tạ bà bà nói: “Tôi đã biết chuyện này rồi, cũng may có cậu Lý đã cứu tính mạng dân chúng, nếu không, chúng ta đúng là trăm chết cũng chưa chuộc hết tội! Cậu Lý không giết cô đã là khai ân rồi, cô còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!”
Tạ Hồng Lăng khẽ bái lạy Lý Dục Thần, nói: “Cảm ơn cậu Lý!”
Lý Dục Thần không nhận, nói: “Cảm ơn thì thôi đi, chỉ mong sau này các cô lo tốt cho mình đã”.
Tạ Hồng Yên phía sau bất mãn càm ràm: “Hừ, không biết tốt xấu!”
Mấy trăm đệ tử Bách Hoa Cốc thấy thái độ của Lý Dục Thần, cũng đều tức giận bất bình.
Lý Dục Thần tỏ vẻ không có gì.
Tạ bà bà mời Lý Dục Thần sang phòng khách uống trà.
Sau đó nói với anh chuyện quá khứ liên quan đến phái Âm Sơn.
“Tổ sư gia của phái Âm Sơn tên là Âm Vô Cực, tự lấy hiệu là lão tổ Âm Sơn”.
Tạ Hồng Yên trừng mắt nhìn anh, coi thường nói: “Không biết xấu hổ!”
Tạ bà bà lắc đầu thở dài nói: “Cậu Lý, không phải tôi coi thường cậu, thanh niên ghét cái ác như thù, một lòng nhiệt huyết, là chuyện tốt, nhưng cũng phải thực tế một chút, những lời ba hoa bốc phét, bớt nói thì hơn. Tôi biết cậu có dị thuật, cao nhân lớn gan, nhưng phái Âm Sơn không phải là môn phái nhỏ bình thường. Nếu cậu không chê phiền, tôi xin nói về lai lịch của phái Âm Sơn cho cậu”.
Lý Dục Thần không thể hiện gì, nói: “Tùy bà, bà nói xem”.
Thái độ của anh khiến các cô gái trẻ bên cạnh vô cùng tức giận, đều quát nói: “Anh có thái độ gì thế hả, có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú!”
“Bà bà, đừng nhiều lời với anh ta, để anh ta đến Âm Sơn, tôi muốn xem anh ta lấy gì diệt Âm Sơn!”
“Đúng thế, cuồng đồ như này, tự tìm cái chết, việc gì phải ngăn cản!”
Tạ bà bà chống nạng đập mấy cái xuống đất, các cô gái liền im miệng.
Tạ bà bà nhường sang một bên, nói: “Mời cậu Lý!”
Tạ Hồng Yên vội nói: “Bà bà, Bách Hoa Lầu có lúc nào từng cho đàn ông lạ vào?”
Tạ bà bà nói: “Không cho cậu ta vào, các cô ai giải huyệt cho Hồng Lăng?”
Tạ Hồng Yên nhất thời không biết nói gì, vẻ mặt không cam tâm, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần một cái.
Lý Dục Thần mỉm cười, theo Tạ bà bà đi qua cổng chào, đi vào trong sơn trang Bách Hoa.
Ở một căn nhà trong đó, Lý Dục Thần nhìn thấy Tạ Hồng Lăng bị anh điểm huyệt, còn có Lam Điền.
Lam Điền vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, vui mừng nhảy lên, gọi: “Chú Lý! Cháu biết ngay chú sẽ đến mà!”
Lý Dục Thần xoa đầu Lam Điền, nói: “Con bé này, không phải bảo cháu ở nhà đợi sao, sao lại ra ngoài chạy lung tung rồi?”
Lam Điền lẽ lưỡi nói: “Cháu sợ chị Hồng Lăng bị rắn cắn”.
Lý Dục Thần cười nói: “Người ta là chuyên gia nuôi rắn, đâu thể bị rắn cắn?”
Nói xong, điểm mấy cái lên người Tạ Hồng Lăng.
Huyệt đạo của Tạ Hồng Lăng được giải, ngồi lên từ trên giường, quỳ xuống trước mặt Tạ bà bà nhận tội: “Bà bà, Hồng Lăng không thể trông coi Tiểu Thanh, ngộ thương dân chúng trên trấn, xin bà bà trách tội!”
Tạ bà bà nói: “Tôi đã biết chuyện này rồi, cũng may có cậu Lý đã cứu tính mạng dân chúng, nếu không, chúng ta đúng là trăm chết cũng chưa chuộc hết tội! Cậu Lý không giết cô đã là khai ân rồi, cô còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!”
Tạ Hồng Lăng khẽ bái lạy Lý Dục Thần, nói: “Cảm ơn cậu Lý!”
Lý Dục Thần không nhận, nói: “Cảm ơn thì thôi đi, chỉ mong sau này các cô lo tốt cho mình đã”.
Tạ Hồng Yên phía sau bất mãn càm ràm: “Hừ, không biết tốt xấu!”
Mấy trăm đệ tử Bách Hoa Cốc thấy thái độ của Lý Dục Thần, cũng đều tức giận bất bình.
Lý Dục Thần tỏ vẻ không có gì.
Tạ bà bà mời Lý Dục Thần sang phòng khách uống trà.
Sau đó nói với anh chuyện quá khứ liên quan đến phái Âm Sơn.
“Tổ sư gia của phái Âm Sơn tên là Âm Vô Cực, tự lấy hiệu là lão tổ Âm Sơn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.