Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 925
Ss Tần
04/01/2024
Chỗ tiếp nối giữa chuôi kiếm và thân kiếm có hai chữ kiểu khoa đẩu văn.
Khoa đẩu văn: là một dị dạng khác của Triện thư của Chữ Trung Quốc cổ. Là biến thể Đại Triện vào thời Chu Tuyên vương.
Ở Thiên Đô, Lý Dục Thần cũng đã học khoa đẩu văn điều trùng văn, vì trên bùa chú cổ thường dùng hai loại chữ này, chứ không phải là chữ Triện mà đời sau thường dùng.
Điều trùng văn: là thứ chữ chuyên dùng để khắc triện thư và rất khó đọc.
Huyền Minh.
Có lẽ là tên của thanh kiếm này.
Nhưng Lý Dục Thần chưa từng nghe nói đến thanh kiếm này, trong “Thiên khí phổ” và “Danh kiếm lục” của Thiên Đô cũng không ghi chép.
Từ uy lực vừa nãy của thanh kiếm, thì cũng phải được ghi chép lại chứ.
Lý Dục Thần lại thử rất nhiều lần, vẫn không thể dùng thần thức cảm ứng thanh kiếm, từ đó kích hoạt kiếm linh.
Có lẽ thanh kiếm này đã chết.
Pháp bảo thực sự đều có sinh mạng của mình, sinh mạng của chúng cũng sẽ tiêu hao hết.
Nghe nói, ở tận cuối của sinh mạng pháp khí, sức mạnh mà nó bùng phát ra, sẽ cường mạnh hơn bình thường.
Giống như hằng tinh bùng cháy, trước khi chết, sẽ phát ra sức mạnh cực lớn.
Cho nên, người tu hành trong lúc sinh tử, cũng sẽ tự hủy pháp khí, từ đó gây nên sát thương lớn hơn, chỉ là như vậy, họ không những tổn thất một pháp bảo, còn sẽ tổn hại tu vi của mình. Vì pháp khí thông linh, có cảm ứng với hồn phách nguyên thần của người tu hành, thời gian lâu rồi, thậm chí có thể dung hòa một thể.
Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm đen ‘đã chết’ này, khẽ lắc đầu thở dài.
Nhưng đúng lúc này, một câu nói của Lam Điền khiến anh sợ giật mình.
“Chú ơi, trên người chú có quỷ!”
Lam Điền có linh giác bẩm sinh, có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không nhìn thấy.
Người tu hành thông qua thần thức cũng có thể làm được, nhưng không như Lam Điền. Vì thần thức thực ra là một kiểu thần thông, dựa vào pháp lực cường mạnh hỗ trợ, pháp lực càng mạnh, cảnh giới càng cao, thần thức kéo dài càng rộng, linh giác cũng càng nhạy cảm.
Nhưng nó có một khuyết điểm, chính là một khi pháp lực tiêu hao hết, thần thức và linh giác cũng tự nhiên biến mất, ví dụ như trạng thái hiện giờ của Lý Dục Thần, thần thức đã vô cùng yếu.
Hoặc là trước mặt sức mạnh cường mạnh hơn, thần thức dễ bị ngăn che. Ví dụ như trong bí cảnh vừa nãy, đối diện với khí trường cường mạnh của chân long, Lam Điền còn phát hiện ra Huyền Minh sớm hơn Lý Dục Thần, tuy cô bé không biết đó là thanh kiếm.
Linh giác của Lam Điền là bẩm sinh, cô bé không có tu vi, càng không có pháp lực, hoàn toàn là tự nhiên, sinh ra đã có.
Cô bé nói trên người Lý Dục Thần có quỷ, thì chắc chắn là nhìn thấy gì đó.
Lý Dục Thần lại không cảm nhận được gì.
Lúc này thần thức của anh hư yếu, nhưng cũng không đến mức bị quỷ nhập thân mà cũng không phát hiện ra.
“Cháu nhìn thấy gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
Khoa đẩu văn: là một dị dạng khác của Triện thư của Chữ Trung Quốc cổ. Là biến thể Đại Triện vào thời Chu Tuyên vương.
Ở Thiên Đô, Lý Dục Thần cũng đã học khoa đẩu văn điều trùng văn, vì trên bùa chú cổ thường dùng hai loại chữ này, chứ không phải là chữ Triện mà đời sau thường dùng.
Điều trùng văn: là thứ chữ chuyên dùng để khắc triện thư và rất khó đọc.
Huyền Minh.
Có lẽ là tên của thanh kiếm này.
Nhưng Lý Dục Thần chưa từng nghe nói đến thanh kiếm này, trong “Thiên khí phổ” và “Danh kiếm lục” của Thiên Đô cũng không ghi chép.
Từ uy lực vừa nãy của thanh kiếm, thì cũng phải được ghi chép lại chứ.
Lý Dục Thần lại thử rất nhiều lần, vẫn không thể dùng thần thức cảm ứng thanh kiếm, từ đó kích hoạt kiếm linh.
Có lẽ thanh kiếm này đã chết.
Pháp bảo thực sự đều có sinh mạng của mình, sinh mạng của chúng cũng sẽ tiêu hao hết.
Nghe nói, ở tận cuối của sinh mạng pháp khí, sức mạnh mà nó bùng phát ra, sẽ cường mạnh hơn bình thường.
Giống như hằng tinh bùng cháy, trước khi chết, sẽ phát ra sức mạnh cực lớn.
Cho nên, người tu hành trong lúc sinh tử, cũng sẽ tự hủy pháp khí, từ đó gây nên sát thương lớn hơn, chỉ là như vậy, họ không những tổn thất một pháp bảo, còn sẽ tổn hại tu vi của mình. Vì pháp khí thông linh, có cảm ứng với hồn phách nguyên thần của người tu hành, thời gian lâu rồi, thậm chí có thể dung hòa một thể.
Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm đen ‘đã chết’ này, khẽ lắc đầu thở dài.
Nhưng đúng lúc này, một câu nói của Lam Điền khiến anh sợ giật mình.
“Chú ơi, trên người chú có quỷ!”
Lam Điền có linh giác bẩm sinh, có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không nhìn thấy.
Người tu hành thông qua thần thức cũng có thể làm được, nhưng không như Lam Điền. Vì thần thức thực ra là một kiểu thần thông, dựa vào pháp lực cường mạnh hỗ trợ, pháp lực càng mạnh, cảnh giới càng cao, thần thức kéo dài càng rộng, linh giác cũng càng nhạy cảm.
Nhưng nó có một khuyết điểm, chính là một khi pháp lực tiêu hao hết, thần thức và linh giác cũng tự nhiên biến mất, ví dụ như trạng thái hiện giờ của Lý Dục Thần, thần thức đã vô cùng yếu.
Hoặc là trước mặt sức mạnh cường mạnh hơn, thần thức dễ bị ngăn che. Ví dụ như trong bí cảnh vừa nãy, đối diện với khí trường cường mạnh của chân long, Lam Điền còn phát hiện ra Huyền Minh sớm hơn Lý Dục Thần, tuy cô bé không biết đó là thanh kiếm.
Linh giác của Lam Điền là bẩm sinh, cô bé không có tu vi, càng không có pháp lực, hoàn toàn là tự nhiên, sinh ra đã có.
Cô bé nói trên người Lý Dục Thần có quỷ, thì chắc chắn là nhìn thấy gì đó.
Lý Dục Thần lại không cảm nhận được gì.
Lúc này thần thức của anh hư yếu, nhưng cũng không đến mức bị quỷ nhập thân mà cũng không phát hiện ra.
“Cháu nhìn thấy gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.