Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 93
Ss Tần
06/08/2023
Lâm Thu Thanh nhìn qua Lý Dục Thần, nói: “Thôi được rồi, cậu đi đi, tôi sẽ không truy cứu những chuyện này. Lát nữa tôi sẽ sai người mang hai triệu qua cho cậu”.
Lý Dục Thần lạnh lùng lên tiếng: “Bác không muốn truy cứu là không cần truy cứu nữa sao?”
Con ngươi Lâm Thu Thanh co rụt lại: “Cậu muốn sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên gay gắt, Lâm Mộng Đình kéo áo Lý Dục Thần: “Lý…”
Sau khi biết thân phận, cô tạm thời không biết nên xưng hô như thế nào.
“Anh, anh Lý, chắc trong chuyện này có hiểu lầm, ban nãy anh nói mình biết y thuật, hay là anh khám cho ông nội tôi trước đi”.
“Nhưng người nhà của cô có vẻ không muốn ông cụ khoẻ lại cho lắm”, Lý Dục Thần đáp lời.
Câu nói này khiến Lâm Thu Thanh hoàn toàn nổi giận.
“Cậu nói cái gì?”, ông ta đứng phắt dậy, chỉ vào Lý Dục Thần quát lớn.
“Thu Thanh, Thu Thanh”, bà Lâm vội khuyên can: “Đừng chấp nhặt với loại người này, dạo này huyết áp của ông khá cao, phải chú ý một chút”.
Lý Dục Thần lạnh lùng đứng nhìn.
“Bảo vệ đâu!”, bà Lâm nói với ra ngoài: “Đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi!”
Hai bảo vệ đi vào rồi tới bên cạnh Lý Dục Thần, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải làm động tác mời.
Nếu anh không chịu đi, họ sẽ giữ anh lại không chút do dự rồi cưỡng chế lôi ra ngoài.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Thiền Minh ở trong phòng bệnh chăm ông cụ từ sớm giờ bước ra.
“Cậu tên là Lý Dục Thần?”, ông ấy hỏi.
Ông ấy vừa ra ngoài, Lý Dục Thần vừa nhìn đã biết đây là một cao thủ võ đạo.
“Vâng”, Lý Dục Thần đáp.
Lâm Thiền Minh gật đầu, bảo: “Để cậu ấy thử xem sao”.
“Chú hai!”
Lâm Thu Thanh muốn ngăn cản, nhưng đã thấy Lâm Thiền Minh xoay người đóng cửa phòng bệnh lại.
Bà Lâm nói: “Thu Thanh, như vậy sao được, cậu ta mới bao nhiêu tuổi đầu, thậm chí còn chưa đi học, sao có thể chữa bệnh cho ông cụ, ngộ nhỡ chữa kiểu gì làm nguy hiểm đến tính mạng…”
Lâm Thu Thanh ngăn cản: “Chú hai đã nói rồi, chỉ thử xem sao thôi”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh nói: “Ông Lâm, để cậu ta thử cũng được thôi, nhưng tôi xin phép báo trước, sau khi cậu ta nhúng tay vào, nếu xảy ra chuyện gì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu”.
Lý Dục Thần vừa nghe đã hiểu ông ta muốn đùn đẩy trách nhiệm.
“Viện trưởng Diêu, nếu tôi không chữa khỏi được, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu chữa khỏi thì sao?”
“Làm sao có chuyện đó được!”, Viện trưởng Diêu bật thốt lên: “Nếu cậu chữa khỏi bệnh cho ông cụ, tôi sẽ trao cờ thi đua cho cậu”.
Lý Dục Thần lạnh lùng lên tiếng: “Bác không muốn truy cứu là không cần truy cứu nữa sao?”
Con ngươi Lâm Thu Thanh co rụt lại: “Cậu muốn sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên gay gắt, Lâm Mộng Đình kéo áo Lý Dục Thần: “Lý…”
Sau khi biết thân phận, cô tạm thời không biết nên xưng hô như thế nào.
“Anh, anh Lý, chắc trong chuyện này có hiểu lầm, ban nãy anh nói mình biết y thuật, hay là anh khám cho ông nội tôi trước đi”.
“Nhưng người nhà của cô có vẻ không muốn ông cụ khoẻ lại cho lắm”, Lý Dục Thần đáp lời.
Câu nói này khiến Lâm Thu Thanh hoàn toàn nổi giận.
“Cậu nói cái gì?”, ông ta đứng phắt dậy, chỉ vào Lý Dục Thần quát lớn.
“Thu Thanh, Thu Thanh”, bà Lâm vội khuyên can: “Đừng chấp nhặt với loại người này, dạo này huyết áp của ông khá cao, phải chú ý một chút”.
Lý Dục Thần lạnh lùng đứng nhìn.
“Bảo vệ đâu!”, bà Lâm nói với ra ngoài: “Đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi!”
Hai bảo vệ đi vào rồi tới bên cạnh Lý Dục Thần, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải làm động tác mời.
Nếu anh không chịu đi, họ sẽ giữ anh lại không chút do dự rồi cưỡng chế lôi ra ngoài.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Thiền Minh ở trong phòng bệnh chăm ông cụ từ sớm giờ bước ra.
“Cậu tên là Lý Dục Thần?”, ông ấy hỏi.
Ông ấy vừa ra ngoài, Lý Dục Thần vừa nhìn đã biết đây là một cao thủ võ đạo.
“Vâng”, Lý Dục Thần đáp.
Lâm Thiền Minh gật đầu, bảo: “Để cậu ấy thử xem sao”.
“Chú hai!”
Lâm Thu Thanh muốn ngăn cản, nhưng đã thấy Lâm Thiền Minh xoay người đóng cửa phòng bệnh lại.
Bà Lâm nói: “Thu Thanh, như vậy sao được, cậu ta mới bao nhiêu tuổi đầu, thậm chí còn chưa đi học, sao có thể chữa bệnh cho ông cụ, ngộ nhỡ chữa kiểu gì làm nguy hiểm đến tính mạng…”
Lâm Thu Thanh ngăn cản: “Chú hai đã nói rồi, chỉ thử xem sao thôi”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh nói: “Ông Lâm, để cậu ta thử cũng được thôi, nhưng tôi xin phép báo trước, sau khi cậu ta nhúng tay vào, nếu xảy ra chuyện gì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu”.
Lý Dục Thần vừa nghe đã hiểu ông ta muốn đùn đẩy trách nhiệm.
“Viện trưởng Diêu, nếu tôi không chữa khỏi được, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu chữa khỏi thì sao?”
“Làm sao có chuyện đó được!”, Viện trưởng Diêu bật thốt lên: “Nếu cậu chữa khỏi bệnh cho ông cụ, tôi sẽ trao cờ thi đua cho cậu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.