Chương 13
Chibin
27/07/2013
Thầy giám thị ném xấp tài liệu xuống bàn, nét mặt giận dữ vô cùng:
- Lại là cái lớp này, các anh chị giỏi nhỉ, lúc nào cũng khiến cho các thầy cô phải điên đầu.
Các thầy cô trong phòng họp cũng đang phải cố gắng lắm mới không phát ra tiếng cười. Thầy Hòa dường như muốn điên tiết lên, thầy chỉ ngón tay lướt qua khuôn mặt của hai mươi lăm đứa, giọng dằn từng chữ một:
- Các anh chị là dân Toán, không học giỏi Hóa cũng phải biết được tác hại của việc cho một chất khác vào ống nghiệm trước khi làm thí nghiệm là nguy hiểm lắm chứ!
Tất cả chúng gân cổ lên định cãi lại, thì cái giọng lạnh tanh thập phần khó chịu của cô Hải Thu lại vang lên, không uên tặng cho cô hàn Thủy một cái nhìn khinh khỉnh:
- Cô Thủy giỏi quá mà, học viên lớp cô lúc nào cũng thế, đúng là thiếu tôn trọng giáo viến.
Cô hàn Thủy im lặng, cô còn biết nói gì đây, gần như tuần nào cả lớp cũng phải lên phòng giám thị một bữa, riết rồi quen. Nhưng hôm nay cô cảm thấy thái độ của mấy đứa này rất lạ, chúng gồng mình, chứ không phải là bộ mặt thản nhiên như mọi ngày:
- Các em có làm không ?
- Không ạ ! _ Lời khẳng định to rõ ràng vang lên, kèm them những ánh mắt cương nghị.
Cô Thủy gật đầu, cô tin học sinh của mình, nếu chúng làm chúng sẽ nhận, lần này chúng từ chối vậy thì...., nhưng nhanh chóng tiếng hét của thầy giám thị lại choán át cả sự bình tĩnh trong cô:
- Cô mà lại tin mấy cái lời nói biện bạch thanh minh của cái lớp ấy sao, chuyện này đâu chỉ có một hai lần.
Quỳnh chi phản bác yếu ớt:
- Thưa thầy, chúng em không làm thật mà.
Thầy giám thị nhìn nhỏ trừng trừng, khiến Chi hơi run, nhưng dù sao cũng phải nói sự thật.
- Em còn dám bao biện như vậy ư, tôi nói cho em biết, lần này tôi sẽ không tha cho các em nữa đâu, đúng là vô phép tắc, tất cả các em sẽ phải bị trừng phạt đích đáng.
Thầy vừ dứt lời thì cánh cửa phòng họp đột nhiên bật mở, Anh Thư bước vào với nụ cười tươi như hoa, nhỏ khẽ cúi đầu :
- Em chào các thầy cô ạ.
Nhìn thấy nhỏ đôi mắt đáng sợ của thầy giám thị dịu đi hẳn, các thầy cô khác cũng trao tặng cho nhỏ những ánh nhìn thương mến. Bỏ qua tất cả , nhỏ bước lại gần thầy, tia nhìn lướt qua cả lớp Toán và dừng lại ở Trúc Ly khẽ gật đầu.
- Thưa thầy tiết tiếp theo lớp em muốn ba học viên mới cùng tham gia ạ !
Thầy giám thị ngồi xuống ghế, thở dài:
- Thôi được em đã nói vậy thì tôi sẽ tha cho ba học viên mới. Dù sao thì các em ấy cũng không biết được những trò nghịch phá ngớ ngẩn của lớp Toán mà lường trước.
Anh Thư mỉm cười nhẹ, nhỏ xoay người , giọng nhỏ nhẹ:
- Tiết tiếp theo là tiết Toán, các cậu về học cùng lớp tớ nhé.
Anh Kiệt nổi da gà, cậu thà chịu phạt còn hơn vào học cái lớp nghiêm túc đến mức chết người ấy. Thấy hai cậu bạn không có phản ứng gì, Trúc Ly vội vàng bước lên trước, nhỏ chớp mắt nhẹ nhìn Anh Thư:
- Được chứ ! Lớp học của các cậu rất tuyệt mà, không có lí do gì để từ chối một lời mời dễ thương ấy.
Trong góc phòng, cô Hải Thu khẽ nở một nụ cười chiến thắng, ánh mắt quét qua cô Hàn Thủy thách thức, cô Thủy không muốn bận tâm, bây giờ cô đang rất lo lắng cho các học viên của mình, hơn nữa lớp trưởng và bí thư lại không có ở đây, điều đó khiến cho việc này rắc rối hơn nhiều, nhỡ may thầy giám thị phát hiện ra thì....
Cát anh từ từ mở mắt, đêm qua thức tận hai giờ sáng để làm xong mẻ bánh nên mấy đứa ở lại luôn, định bụng sáng nay sẽ dậy sớm rồi về trường. Nhỏ khẽ gỡ tay Ngọc Vi ra khỏi người mình rồi vớ lấy chiếc đồng hồ để trên tủ.
- Trời đất, hơn 7 rưỡi rồi , làm sao bây giờ. Các cậu ơi dậy nhanh lên nhanh lên, muộn
giờ vào trường rồi.
Nghe thấy tiếng hét của nhỏ, ngay lập tức năm đứa còn lại loạng choạng ngồi dậy. Ngọc Vi dụi dụi vào mắt, giọng ngái ngủ:
- Còn sớm mà, cho tớ ngủ thêm tí nữa đi_ Nhỏ định ngả xuống giường thêm một lần nữa thì đã bị cánh tay Cát Anh chặn lại.
- Trời ạ ! hơn bảy rưỡi rồi, mà cậu còn bảo sớm nữa.
- HẢ !
Bây giờ thì có lẽ tất cả đã tỉnh hẳn, Hà Mi dậm dậm chân dưới nền đất , bộ dạng luống cuống:
- Chúng ta phải làm sao đây.
Nhật Nam tung chăn dậy, cậu nhăn mặt lo lắng:
- Còn làm sao nữ, chúng ta thu dọn chào cụ rồi về trường nhanh thôi.
Cả năm đứa còn lại tất tả gật đầu làm theo ý kiến của bạn. Chắc chắn thầy giám thị sẽ nướng chúng như bánh quẩy cho coi.
Trúc Ly kéo tay Khánh Đăng với ý định cùng cậu về lớp Anh, Đăng khẽ gỡ bàn tay nhỏ ra khỏi tay mình, cậu nhìn Anh Thư mỉm cười:
- Cậu về lớp đi bọn tớ sẽ ở lại đây.
Trúc ly nhăn mặt, không còn để ý đến sự có mặt của các thầy cô giáo nữa nhỏ nổi cộ lên với Khánh Đăng:
- Cậu không về thì tớ và Anh kiệt về, bọn tớ không điên mà ở lại đây chịu phạt với cái lớp đó.Kiệt cậu về với tớ nhe!
Anh Kiệt lắc đầu từ chối:
- Không! tớ sẽ ở lại đây cùng Khánh Đăng, tớ không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Cả lớp Toán nghe thấy câu trả lời của Kiệt mà xúc động vô cùng, nhưng mà đâu có ai biết được lí do chính làm anh chàng không muốn về lớp Anh là khác.
- Cậu không muốn về lớp thật sao
Anh thư hỏi lại Khánh Đăng một lần nữa, với hi vọng cậu sẽ đổi ý, Đăng mỉm cười nhìn nhỏ, ánh mắt kiên quyết. Trúc Ly ngúng nguẩy kéo tay Anh Thư ra ngoài không quên liếc xéo Đăng và Kiệt:
- Sướng không chịu cứ đòi dấn thân vào chỗ khó khăn.
Anh Thư cúi chào các thầy cô một lần nữa rồi bước theo Trúc Ly, trong lòng nhỏ khó chịu vô cùng.
Cả sáu đứa cúi lưng xuống bước dần về kí túc xá, tâm trạng căng thẳng, bây giờ đã gần hết tiết một nên tụi nó định ra chơi rồi mới lên lớp. Nhưng có một tiếng nói làm cả nhóm phải giật mình quay lại:
- Các em định đi đâu.
Từ từ xoay người về phía sau, sáu đứa gần như chết sững...là thầy giám thị và hai mươi tư học viên
***
Thầy giám thị đi vòng xung quanh cả nhóm, chúng nó im thin thít chẳng dám động đậy một tí nào. Bằng cái giọng sấm sét của mình thầy tiếp tục tra khảo:
- Tôi hỏi, các em vừa đi đâu về ?
Ngọc Vi mím môi, nhỏ đang lạy trời lạy đất mong rằng thầy đừng phát hiện ra chuyện tụi nó ở ngoài trường cả đêm. Trong khi đó Cát anh đã nhận được một thư bức viện trợ vô hình từ Quỳnh Chi. khẽ gật đầu , nhỏ biết trong những trường hợp như thế này các học viên trong lớp sẽ biết cách ứng phó với các thầy cô. Ngưng lại một giây để quan sát, thầy giám thị đến đứng trước mặt Cát Anh , nhìn nhỏ với ánh mắt không mấy thiện cảm ch lắm:
- Nói cho tôi biết, các em đã làm gì mà không đến lớp vào sáng nay, có phải các em tự ý ra ngoài học viện không.
Câu nói của thầy khiến Cát Anh hơi chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh,nhỏ nhìn thầy trả lời tự tin:
- Thưa thầy, sáng nay tụi em bị ốm nên lên phòng y tế ạ !
- NÓI LÁO !
Thầy giám thị nổi xung lên. chỉ thẳng tay vào mặt nhỏ:
- Em định gạt tôi đó hả, tôi vừa mới từ phòng y tế xuống , cô Lan nói hoàn toàn không có học viên lớp Toán nào vào đấy, em và cả cái lớp này nói dối giỏi thật nhỉ, qua được mắt thầy hòa chứ với tôi thì không dễ dàng vậy đâu.
Cát anh thở dài, đúng là thầy giám thị có khác, chỉ còn một phương án cuối cùng thôi, dù sao cũng bị phạt nên phạt nhẹ còn hơn phạt nặng, 6 đứa bị còn hơn cả lớp:
- Em xin lỗi thầy, tại lúc sáng bọn em hơi mệt nên bảo các bạn là sẽ xuống phòng y tế, chứ thực ra các bạn không cố ý nói vậy đâu ạ !
Thầy lại quoắc mắt nhìn nhỏ:
- Cuối cùng thì em cũng nhận , được thôi, tôi sẽ phạt các em về tội không lên lớp coi thường kỉ luật, còn lời nói dối của cả lớp cho qua, nhưng....tội coi thường giáo viên thì không thể tha thứ, TẤT CẢ CÁC EM ĐỀU BỊ PHẠT.
Lại chuyện gì nữa đây, nhỏ liếc sang Anh Thư, giọng nói tỏ rõ sự sung sướng:
- Cái lớp ấy cuối cùng cũng phải chịu thua chúng ta, xem ra kế hoạch của tao rất đáng tự hào nhỉ?
Trúc Ly giả lả. nhỏ thở hắt ra nhìn Bảo Ngọc, vậy mà trước đây nhỏ cứ ngỡ Ngọc là một cô bé hồn nhiên ngây thơ lắm đấy, thì ra là cáo già đội lốt nai tơ cả. Nhỏ sống như vậy, cả cái lớp Anh này sống như vậy, tất cả giống nhau thôi .
- Tiếp theo các cậu định làm gì nữa đây ?
Anh Thư đánh mắt sang một bên, miệng cười ẩn ý :
- Cho tụi nó phơi nắng một ngày, sau đó mình sẽ tính tiếp.
Cô Hàn Thủy bước tới gần các học viên yêu quý của mình, khẽ mỉm cười với thầy Vinh, cô và thầy là thanh mai trúc mã từ nhỏ, thực ra thầy Vinh là một tay bóng xuất sắc của đội tuyển quốc gia, nhưng từ khi cô Thủy về đây dạy học ,thầy cũng xin nghỉ ở đội bóng về luôn. Cũng vì thế mà thầy càng yêu mến lớp tụi nó hơn , đơn giản là tụi nó cũng biết ý thầy cô nên thường xuyên tạo điều kiện giúp đỡ, thành ra tình yêu mà thầy cô dành cho lớp Toán càng tăng chứ không hề thuyên giảm.NHư những người anh người chị, thầy cô biết được sự đáng yêu, trong sáng cảu học viên lớp Toán, chứ không phải là những trò quậy phá ngổ ngáo mà các thầy cô khác thường quy nạp cho chúng.
Vừa nhìn thấy cô Thủy cả lớp đã reo lên ầm ĩ, mặt đứa nào cũng méo xệch trông mà thấy tội. Cô Thủy lấy từ trong túi ra một đống nước hoa quả, chia cho cả lớp. Hà mi xích sát lại gần cô, giọng nũng nịu:
- Lão bà bà ! không có thức ăn ạ, từ sáng tới giờ em chưa có gì vào bụng.đó chết rồi này.
Cô Thủy cắn môi ái ngại:
- Cô cũng định mua nhưng thầy giám thị đã ra lệnh cho căn teen trường không được bán đồ ăn trong hai tiết này.
Thế Bảo ngước mặt lên trời than vãn:
- Huhu ...thầy giám thị sao lại nỡ lòng nào tuyệt đường sông của lớp ta như thế chứ.
Bây gờ bụng đứa nào cũng đói meo. Tất cả thở dài nhớ lại cái hình phạt thứ hai mà thầy giám thị căn dặn" không được ăn cơm trưa". Ôi ! trên đời này Ngọc Vi chưa bao giờ thấy một hình phạt nào quái đản như thế. Thầy đúng là biết nắm nhược điểm của người khác mà. Với lớp 10 Toán thức ăn chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong mỗi lần thực thi hình phạt. Bàn tay xoăn xoăn vào cái ba lô đột nhiên ngừng lại, nhỏ vừa nhớ ra một thứ.
- Chúng ta sống rồi.
Cái điệu bộ mà Ngọc Vi đang thực hiện cứ hệt như là người ở trên sa mạc tìm thấy một dòng nước ý. Cát anh nhìn sang Vi hỏi nhẹ:
- Cậu có ý kiến gì à.
Ngọc Vi không trả lời bạn, nhỏ mỉm cười chỉ tay vào sáu chiếc ba lô đang được đặt trên ghế đá. Đôi mắt cảu Cát anh và bốn đứa còn lại sáng bừng lên:
- Bánh quẩy!
Đúng là trời không tuyệt đường người, mẻ bánh lúc tối cũng đủ cho tất cả ăn một bữa no nê, Hà Mi nhanh nhảu cầm trong tay nhưng chiếc bánh quẩy có hình thù ngộ nghĩnh phát cho từng người một. Hai mươi tư học viên còn lại nhìn thấy những chiếc bánh đó mà cười vui rộn rã. Cô Thủy nhánh mắt tinh nghịch nhìn Hà Mi:
- Thế của cô đâu ?
Hà Mi đáp lại bằng một nụ cười dễ thương chưa từng có:
- Đây ạ! suất đặc biệt nhất đó nhé, em tự làm đấy, hình cô dâu là cô, hình chú rể là của thầy Vinh.
Cô Thủy nhận lấy hai chiếc bánh từ trong tay Hà Mi, mặt hơi đỏ.
- Mấy cái đứa này thật là ! Chỉ giỏi chọc cô thôi.
Ba mươi đứa học viên nhìn hai cô thầy mặt hiện rõ một chữ gian to tướng. Thấy thái độ ngượng nghịu, luống cuống của hai người mà chúng bật cười thích thú.
Tiếng cười lan rộng khắp sân trường, làm dịu đi cái nắng vàng nhạt của một buổi trưa Sài Gòn nóng bức, kết quả của hình phạt là một buổi trò chuyện vui ve dưới bóng cây phượng già.Nếu biết được chắc Bảo Ngọc sẽ phải nhảy dựng đứng lên mà quát nạt khắp nơi thôi. Khánh Đăng khẽ liếc nhìn tất cả. Cậu thật sự bất ngờ. Lí do mà họ không trở về kí túc xá là thức cả đêm để làm những chiếc bánh này cho cả lớp ư, trong lòng cậu dậy lên một niềm cảm xúc khó tả, . Đó gọi là tình bạn sao.!
- Lại là cái lớp này, các anh chị giỏi nhỉ, lúc nào cũng khiến cho các thầy cô phải điên đầu.
Các thầy cô trong phòng họp cũng đang phải cố gắng lắm mới không phát ra tiếng cười. Thầy Hòa dường như muốn điên tiết lên, thầy chỉ ngón tay lướt qua khuôn mặt của hai mươi lăm đứa, giọng dằn từng chữ một:
- Các anh chị là dân Toán, không học giỏi Hóa cũng phải biết được tác hại của việc cho một chất khác vào ống nghiệm trước khi làm thí nghiệm là nguy hiểm lắm chứ!
Tất cả chúng gân cổ lên định cãi lại, thì cái giọng lạnh tanh thập phần khó chịu của cô Hải Thu lại vang lên, không uên tặng cho cô hàn Thủy một cái nhìn khinh khỉnh:
- Cô Thủy giỏi quá mà, học viên lớp cô lúc nào cũng thế, đúng là thiếu tôn trọng giáo viến.
Cô hàn Thủy im lặng, cô còn biết nói gì đây, gần như tuần nào cả lớp cũng phải lên phòng giám thị một bữa, riết rồi quen. Nhưng hôm nay cô cảm thấy thái độ của mấy đứa này rất lạ, chúng gồng mình, chứ không phải là bộ mặt thản nhiên như mọi ngày:
- Các em có làm không ?
- Không ạ ! _ Lời khẳng định to rõ ràng vang lên, kèm them những ánh mắt cương nghị.
Cô Thủy gật đầu, cô tin học sinh của mình, nếu chúng làm chúng sẽ nhận, lần này chúng từ chối vậy thì...., nhưng nhanh chóng tiếng hét của thầy giám thị lại choán át cả sự bình tĩnh trong cô:
- Cô mà lại tin mấy cái lời nói biện bạch thanh minh của cái lớp ấy sao, chuyện này đâu chỉ có một hai lần.
Quỳnh chi phản bác yếu ớt:
- Thưa thầy, chúng em không làm thật mà.
Thầy giám thị nhìn nhỏ trừng trừng, khiến Chi hơi run, nhưng dù sao cũng phải nói sự thật.
- Em còn dám bao biện như vậy ư, tôi nói cho em biết, lần này tôi sẽ không tha cho các em nữa đâu, đúng là vô phép tắc, tất cả các em sẽ phải bị trừng phạt đích đáng.
Thầy vừ dứt lời thì cánh cửa phòng họp đột nhiên bật mở, Anh Thư bước vào với nụ cười tươi như hoa, nhỏ khẽ cúi đầu :
- Em chào các thầy cô ạ.
Nhìn thấy nhỏ đôi mắt đáng sợ của thầy giám thị dịu đi hẳn, các thầy cô khác cũng trao tặng cho nhỏ những ánh nhìn thương mến. Bỏ qua tất cả , nhỏ bước lại gần thầy, tia nhìn lướt qua cả lớp Toán và dừng lại ở Trúc Ly khẽ gật đầu.
- Thưa thầy tiết tiếp theo lớp em muốn ba học viên mới cùng tham gia ạ !
Thầy giám thị ngồi xuống ghế, thở dài:
- Thôi được em đã nói vậy thì tôi sẽ tha cho ba học viên mới. Dù sao thì các em ấy cũng không biết được những trò nghịch phá ngớ ngẩn của lớp Toán mà lường trước.
Anh Thư mỉm cười nhẹ, nhỏ xoay người , giọng nhỏ nhẹ:
- Tiết tiếp theo là tiết Toán, các cậu về học cùng lớp tớ nhé.
Anh Kiệt nổi da gà, cậu thà chịu phạt còn hơn vào học cái lớp nghiêm túc đến mức chết người ấy. Thấy hai cậu bạn không có phản ứng gì, Trúc Ly vội vàng bước lên trước, nhỏ chớp mắt nhẹ nhìn Anh Thư:
- Được chứ ! Lớp học của các cậu rất tuyệt mà, không có lí do gì để từ chối một lời mời dễ thương ấy.
Trong góc phòng, cô Hải Thu khẽ nở một nụ cười chiến thắng, ánh mắt quét qua cô Hàn Thủy thách thức, cô Thủy không muốn bận tâm, bây giờ cô đang rất lo lắng cho các học viên của mình, hơn nữa lớp trưởng và bí thư lại không có ở đây, điều đó khiến cho việc này rắc rối hơn nhiều, nhỡ may thầy giám thị phát hiện ra thì....
Cát anh từ từ mở mắt, đêm qua thức tận hai giờ sáng để làm xong mẻ bánh nên mấy đứa ở lại luôn, định bụng sáng nay sẽ dậy sớm rồi về trường. Nhỏ khẽ gỡ tay Ngọc Vi ra khỏi người mình rồi vớ lấy chiếc đồng hồ để trên tủ.
- Trời đất, hơn 7 rưỡi rồi , làm sao bây giờ. Các cậu ơi dậy nhanh lên nhanh lên, muộn
giờ vào trường rồi.
Nghe thấy tiếng hét của nhỏ, ngay lập tức năm đứa còn lại loạng choạng ngồi dậy. Ngọc Vi dụi dụi vào mắt, giọng ngái ngủ:
- Còn sớm mà, cho tớ ngủ thêm tí nữa đi_ Nhỏ định ngả xuống giường thêm một lần nữa thì đã bị cánh tay Cát Anh chặn lại.
- Trời ạ ! hơn bảy rưỡi rồi, mà cậu còn bảo sớm nữa.
- HẢ !
Bây giờ thì có lẽ tất cả đã tỉnh hẳn, Hà Mi dậm dậm chân dưới nền đất , bộ dạng luống cuống:
- Chúng ta phải làm sao đây.
Nhật Nam tung chăn dậy, cậu nhăn mặt lo lắng:
- Còn làm sao nữ, chúng ta thu dọn chào cụ rồi về trường nhanh thôi.
Cả năm đứa còn lại tất tả gật đầu làm theo ý kiến của bạn. Chắc chắn thầy giám thị sẽ nướng chúng như bánh quẩy cho coi.
Trúc Ly kéo tay Khánh Đăng với ý định cùng cậu về lớp Anh, Đăng khẽ gỡ bàn tay nhỏ ra khỏi tay mình, cậu nhìn Anh Thư mỉm cười:
- Cậu về lớp đi bọn tớ sẽ ở lại đây.
Trúc ly nhăn mặt, không còn để ý đến sự có mặt của các thầy cô giáo nữa nhỏ nổi cộ lên với Khánh Đăng:
- Cậu không về thì tớ và Anh kiệt về, bọn tớ không điên mà ở lại đây chịu phạt với cái lớp đó.Kiệt cậu về với tớ nhe!
Anh Kiệt lắc đầu từ chối:
- Không! tớ sẽ ở lại đây cùng Khánh Đăng, tớ không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Cả lớp Toán nghe thấy câu trả lời của Kiệt mà xúc động vô cùng, nhưng mà đâu có ai biết được lí do chính làm anh chàng không muốn về lớp Anh là khác.
- Cậu không muốn về lớp thật sao
Anh thư hỏi lại Khánh Đăng một lần nữa, với hi vọng cậu sẽ đổi ý, Đăng mỉm cười nhìn nhỏ, ánh mắt kiên quyết. Trúc Ly ngúng nguẩy kéo tay Anh Thư ra ngoài không quên liếc xéo Đăng và Kiệt:
- Sướng không chịu cứ đòi dấn thân vào chỗ khó khăn.
Anh Thư cúi chào các thầy cô một lần nữa rồi bước theo Trúc Ly, trong lòng nhỏ khó chịu vô cùng.
Cả sáu đứa cúi lưng xuống bước dần về kí túc xá, tâm trạng căng thẳng, bây giờ đã gần hết tiết một nên tụi nó định ra chơi rồi mới lên lớp. Nhưng có một tiếng nói làm cả nhóm phải giật mình quay lại:
- Các em định đi đâu.
Từ từ xoay người về phía sau, sáu đứa gần như chết sững...là thầy giám thị và hai mươi tư học viên
***
Thầy giám thị đi vòng xung quanh cả nhóm, chúng nó im thin thít chẳng dám động đậy một tí nào. Bằng cái giọng sấm sét của mình thầy tiếp tục tra khảo:
- Tôi hỏi, các em vừa đi đâu về ?
Ngọc Vi mím môi, nhỏ đang lạy trời lạy đất mong rằng thầy đừng phát hiện ra chuyện tụi nó ở ngoài trường cả đêm. Trong khi đó Cát anh đã nhận được một thư bức viện trợ vô hình từ Quỳnh Chi. khẽ gật đầu , nhỏ biết trong những trường hợp như thế này các học viên trong lớp sẽ biết cách ứng phó với các thầy cô. Ngưng lại một giây để quan sát, thầy giám thị đến đứng trước mặt Cát Anh , nhìn nhỏ với ánh mắt không mấy thiện cảm ch lắm:
- Nói cho tôi biết, các em đã làm gì mà không đến lớp vào sáng nay, có phải các em tự ý ra ngoài học viện không.
Câu nói của thầy khiến Cát Anh hơi chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh,nhỏ nhìn thầy trả lời tự tin:
- Thưa thầy, sáng nay tụi em bị ốm nên lên phòng y tế ạ !
- NÓI LÁO !
Thầy giám thị nổi xung lên. chỉ thẳng tay vào mặt nhỏ:
- Em định gạt tôi đó hả, tôi vừa mới từ phòng y tế xuống , cô Lan nói hoàn toàn không có học viên lớp Toán nào vào đấy, em và cả cái lớp này nói dối giỏi thật nhỉ, qua được mắt thầy hòa chứ với tôi thì không dễ dàng vậy đâu.
Cát anh thở dài, đúng là thầy giám thị có khác, chỉ còn một phương án cuối cùng thôi, dù sao cũng bị phạt nên phạt nhẹ còn hơn phạt nặng, 6 đứa bị còn hơn cả lớp:
- Em xin lỗi thầy, tại lúc sáng bọn em hơi mệt nên bảo các bạn là sẽ xuống phòng y tế, chứ thực ra các bạn không cố ý nói vậy đâu ạ !
Thầy lại quoắc mắt nhìn nhỏ:
- Cuối cùng thì em cũng nhận , được thôi, tôi sẽ phạt các em về tội không lên lớp coi thường kỉ luật, còn lời nói dối của cả lớp cho qua, nhưng....tội coi thường giáo viên thì không thể tha thứ, TẤT CẢ CÁC EM ĐỀU BỊ PHẠT.
Lại chuyện gì nữa đây, nhỏ liếc sang Anh Thư, giọng nói tỏ rõ sự sung sướng:
- Cái lớp ấy cuối cùng cũng phải chịu thua chúng ta, xem ra kế hoạch của tao rất đáng tự hào nhỉ?
Trúc Ly giả lả. nhỏ thở hắt ra nhìn Bảo Ngọc, vậy mà trước đây nhỏ cứ ngỡ Ngọc là một cô bé hồn nhiên ngây thơ lắm đấy, thì ra là cáo già đội lốt nai tơ cả. Nhỏ sống như vậy, cả cái lớp Anh này sống như vậy, tất cả giống nhau thôi .
- Tiếp theo các cậu định làm gì nữa đây ?
Anh Thư đánh mắt sang một bên, miệng cười ẩn ý :
- Cho tụi nó phơi nắng một ngày, sau đó mình sẽ tính tiếp.
Cô Hàn Thủy bước tới gần các học viên yêu quý của mình, khẽ mỉm cười với thầy Vinh, cô và thầy là thanh mai trúc mã từ nhỏ, thực ra thầy Vinh là một tay bóng xuất sắc của đội tuyển quốc gia, nhưng từ khi cô Thủy về đây dạy học ,thầy cũng xin nghỉ ở đội bóng về luôn. Cũng vì thế mà thầy càng yêu mến lớp tụi nó hơn , đơn giản là tụi nó cũng biết ý thầy cô nên thường xuyên tạo điều kiện giúp đỡ, thành ra tình yêu mà thầy cô dành cho lớp Toán càng tăng chứ không hề thuyên giảm.NHư những người anh người chị, thầy cô biết được sự đáng yêu, trong sáng cảu học viên lớp Toán, chứ không phải là những trò quậy phá ngổ ngáo mà các thầy cô khác thường quy nạp cho chúng.
Vừa nhìn thấy cô Thủy cả lớp đã reo lên ầm ĩ, mặt đứa nào cũng méo xệch trông mà thấy tội. Cô Thủy lấy từ trong túi ra một đống nước hoa quả, chia cho cả lớp. Hà mi xích sát lại gần cô, giọng nũng nịu:
- Lão bà bà ! không có thức ăn ạ, từ sáng tới giờ em chưa có gì vào bụng.đó chết rồi này.
Cô Thủy cắn môi ái ngại:
- Cô cũng định mua nhưng thầy giám thị đã ra lệnh cho căn teen trường không được bán đồ ăn trong hai tiết này.
Thế Bảo ngước mặt lên trời than vãn:
- Huhu ...thầy giám thị sao lại nỡ lòng nào tuyệt đường sông của lớp ta như thế chứ.
Bây gờ bụng đứa nào cũng đói meo. Tất cả thở dài nhớ lại cái hình phạt thứ hai mà thầy giám thị căn dặn" không được ăn cơm trưa". Ôi ! trên đời này Ngọc Vi chưa bao giờ thấy một hình phạt nào quái đản như thế. Thầy đúng là biết nắm nhược điểm của người khác mà. Với lớp 10 Toán thức ăn chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong mỗi lần thực thi hình phạt. Bàn tay xoăn xoăn vào cái ba lô đột nhiên ngừng lại, nhỏ vừa nhớ ra một thứ.
- Chúng ta sống rồi.
Cái điệu bộ mà Ngọc Vi đang thực hiện cứ hệt như là người ở trên sa mạc tìm thấy một dòng nước ý. Cát anh nhìn sang Vi hỏi nhẹ:
- Cậu có ý kiến gì à.
Ngọc Vi không trả lời bạn, nhỏ mỉm cười chỉ tay vào sáu chiếc ba lô đang được đặt trên ghế đá. Đôi mắt cảu Cát anh và bốn đứa còn lại sáng bừng lên:
- Bánh quẩy!
Đúng là trời không tuyệt đường người, mẻ bánh lúc tối cũng đủ cho tất cả ăn một bữa no nê, Hà Mi nhanh nhảu cầm trong tay nhưng chiếc bánh quẩy có hình thù ngộ nghĩnh phát cho từng người một. Hai mươi tư học viên còn lại nhìn thấy những chiếc bánh đó mà cười vui rộn rã. Cô Thủy nhánh mắt tinh nghịch nhìn Hà Mi:
- Thế của cô đâu ?
Hà Mi đáp lại bằng một nụ cười dễ thương chưa từng có:
- Đây ạ! suất đặc biệt nhất đó nhé, em tự làm đấy, hình cô dâu là cô, hình chú rể là của thầy Vinh.
Cô Thủy nhận lấy hai chiếc bánh từ trong tay Hà Mi, mặt hơi đỏ.
- Mấy cái đứa này thật là ! Chỉ giỏi chọc cô thôi.
Ba mươi đứa học viên nhìn hai cô thầy mặt hiện rõ một chữ gian to tướng. Thấy thái độ ngượng nghịu, luống cuống của hai người mà chúng bật cười thích thú.
Tiếng cười lan rộng khắp sân trường, làm dịu đi cái nắng vàng nhạt của một buổi trưa Sài Gòn nóng bức, kết quả của hình phạt là một buổi trò chuyện vui ve dưới bóng cây phượng già.Nếu biết được chắc Bảo Ngọc sẽ phải nhảy dựng đứng lên mà quát nạt khắp nơi thôi. Khánh Đăng khẽ liếc nhìn tất cả. Cậu thật sự bất ngờ. Lí do mà họ không trở về kí túc xá là thức cả đêm để làm những chiếc bánh này cho cả lớp ư, trong lòng cậu dậy lên một niềm cảm xúc khó tả, . Đó gọi là tình bạn sao.!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.