Cao Thủ Học Đường

Chương 37

Chibin

27/07/2013

Cát Anh nhìn lại tên đó một lần nữa, nhỏ khẽ cười, để đánh lừa hắn cũng mất khá nhiều thời gian đấy, đôi mắt liếc xuống chiếc áo đồng phục, may mắn thay nó được làm từ hai lớp vải. Ngọc Vi chạy lại gần , nhỏ đạp thẳng một phát vào người tên đó, miệng không ngừng nguyền rủa:

- Đáng đời, cho mi chết đi, ta sẽ chặt cái tay mi ra vì cái tội dám sờ soạng lung tung, tưởng muốn đụng vào bản cô nương là dễ sao.

Cát Anh lắc đầu, nhỏ nhìn Ngọc Vi nheo mắt:

- Cậu hả dạ chưa.

Vi ngước mặt lên, nhỏ cười khì khì:

- Rồi, nhưng mà công nhận cái chiêu điểm huyệt này hay thật nha.

Khẽ cốc nhẹ lên trán bạn, Cát Anh xoay người ra phía sau, nụ cười trên môi vụt tắt. Tám đứa còn lại đang sửa sang lại quần áo. Còn.....Hàn Tuyết. Phải rồi, nhỏ mới vào lớp chưa biết được mấy cái tuyệt chiêu này.Nhưng mà bây giờ....

Cát anh tiến đến một góc khuất khác của con hẻm, ánh đền mờ mờ hắt ra từ một căn nhà gần đó đủ để cho nhỏ thấy hình ảnh phía trước, một bóng người đang giãy giụa, bất lực, bàn tay chợt siết chặt lại, đôi mắt nhỏ ánh lên những tia nhìn căm phẫn. Bước lại gần...nhưng....

Bốp

Một lon cô ca, hướng thẳng đầu tên cầm thú mà lao tới, hắn khụy xuống , ôm đầu, rồi ngất lịm, nhỏ xoay người về phía sau, hai mươi thằng con trai đang đứng đó, thở hổn hển, nét mặt hiện rõ sự lo lắng. Nhật Nam nhìn thẳng vào mắt nhỏ, cậu hỏi nhẹ:

- Các cậu không sao chứ.

Cát Anh lắc đầu:

- Bọn tớ không sao?

Nhỏ lại gần Hàn Tuyết, bàn tay đưa lên chợt buông xuống, cắn nhẹ môi, Tuyết đang ngồi sụp giữa lòng đường, mái tóc dài xõa ra rối bời, hai mắt hằn đỏ còn thấp thoáng sự đau đớn, chỉ một chút nữa thôi....thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ. Giọt nước mắt lăn dài, vị mặn đắng ấy, lâu rồi nhỏ không còn nhớ, kể từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà hạnh phúc trọn vẹn bỗng vỡ òa trong phút chốc. Nhỏ vẫn ngồi đấy, nước mắt vẫn rớt xuống, ngày một nhiều hơn, sự việc lúc nãy giống như một giọt nước tràn li, cái cảm giác sợ hãi của mười năm trước ùa về trong kí ức.Một mảng ghép của cuộc đời nhỏ, đen sẫm, tưởng chừng như vòng quay của trái đất đã ngưng lại thì người giúp nhỏ thoát ra chính là những người bạn này, không phải là một ai khác.

Cát Anh quay mặt đi hướng khác, cố kìm nén cảm xúc bây giờ, nhỏ biết Tuyết cũng đã từng phải chịu nhiều nỗi đau, nhỏ gục vào ngực của Nam, ừ thì để khóc, không những nhỏ mà chín đứa còn lại cũng khóc. Đau. Cái cảm giác ấy đã ngấm dần vào trái tim non nớt của tụi nó. Nam khẽ nén một tiếng thở dài, lâu lắm rồi tụi con gái không khóc, những đặc quyền được cho là của tụi nó cũng không bao giờ được thực hiện. Vì con gái lớp Toán phải mạnh mẽ, khi đã bước chân vào cái lớp ấy....thì nghĩa vụ của tụi nó phải là như vậy. Không được yếu đuối.

Trời về khuya, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chiếu thẳng màu vàng rực xuống thảm cỏ, cả lớp Toán đang ngồi đây, ngăm nhìn bầu trời và lắng nghe tiếng gió thổi, Đồng cỏ ngạt ngào một mùi hương thanh khiết, mang âm hưởng của đồng nội, đưa tụi nó trở về một miền đất xa xôi nào đó, không có những nỗi đau ám ảnh trong tâm trí, không có những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, tất cả thật bình yên. Khoảnh khắc ấy chìm vào một khoảng không phía trước. Lặng. Những trái tim thốt lên lời ca buồn để mặc cho hạt sương vương lên làn tóc. Ba mươi mốt cái đầu chụm vào nhau, nhắm nghiền mắt. Lại một đêm nữa không ngủ ở kí túc xá.

6h 58 phút

Bước chân không vội vã, con đường trải đầy lá mùa thu, nắng nhạt rải vàng khắp lối. Tất cả các học viên lớp Toán đang trở về trường sau một đêm an giấc trên đồng cỏ, không cặp sách, chiếc áo đồng phục hôm qua cũng còn y nguyên trên người, đi qua bác bảo vệ, tụi nó khẽ nở một nụ cười, khác với mọi lần phải năn nỉ ỉ ôi, chưa kịp mở lời thì cánh cổng học viện đã lập tức mở cửa.Một sự bất bình thường. Phải chăng sóng gió sắp nổi lên?

7h 50 phút.



Một tiếng đồng hồ là quá đủ so với việc chuẩn bị, tụi nó bước ra từ kí túc xá, khuôn mặt có đôi phần rạng rỡ hơn, trong đáy mắt của Hàn Tuyết đã dịu đi cái nhìn lạnh lùng vốn có, tiết đầu đã hết, nhưng là tiết thể dục nên lớp Toán có thể miễn, tiết tiếp theo là của cô Hàn Thủy.

- Á.

Có ai đó kêu lên, Cát Anh khẽ nhíu mày quay lại đằng sau, Hàn Tuyết đang cúi gập người ôm cái chân sưng mọng của mình. Sau một hồi xem xét, Cát Anh nhìn qua Khánh Đăng cười nhẹ, nụ cười ấm áp như nắng mùa thu:

- Cậu cõng Hàn Tuyết nhé.

Đăng tròn mắt, cậu có nghe lầm không vậy, chân mày Đăng lập tức co lại, cậu tự chỉ tay vào chính mình:

- Tớ ư?

Cát Anh gật đầu cái rụp:

- Ừm, là cậu đấy

- Nhưng....

- Cô Thủy sắp vào tiết vào nha, cậu nhanh lên nào.

Đăng nuốt khan, cứ như bị một cái gì đó hối thúc, mệnh lệnh của cô bạn lớp trưởng này đúng là không thể chống lại, nó có một sức hút nào đó rất lợi lại, khiến người ta cứ răm rắp nghe theo. Khánh Đăng bước lại gần Hàn Tuyết, cậu khom người, nhưng chưa kịp cúi xuống thì đã bị Tuyết đẩy ra:

- Không cần, tôi tự đi được.

Đăng nhăn mặt, bực tức:

- Nhanh lên, cậu mà không lên là trễ học đấy.

Cậu lại gần Tuyết hơn, nhưng chỉ đúng một giây sau lại bị bàn tay của nhỏ đẩy ra liền:

- Tôi đã bảo ,tự đi được mà.

- Nếu cậu ấy không chịu, thì cậu bế bổng lên luôn đi.

Lệnh vàng của Cát Anh ban ra, lập tức khiến cho nạn nhân hộc máu, nhỏ nói giỡn hay thật vậy, Tuyết liếc qua Cát Anh một chút, mặt nhỏ tái dần, quả là không dễ chơi. Hai mươi mấy cặp mắt còn lại của lớp Toán đang nhìn nhỏ chờ đợi.

- Không phải nhìn, các cậu nhanh lên, nếu không hai người bị tách ra bây giờ.



Cát anh tiếp tục lên tiếng. Lần này là mắt của Khánh Đăng chăm chăm nhìn vào cô bạn lớp trưởng, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu như theo suy đoán ban đầu, nhỏ tính tình điềm đạm thì phải xem xét lại, sức ép và sự uy hiếp của nhỏ luôn luôn là tuyệt đối.

Năm phút sau giữa sân trường, người ta nhìn thấy một chàng trai với khuôn mặt tuyệt đẹp đang cõng một thiên thần trên lưng. Các học viên còn lại đi đằng trước không nén nổi những nụ cười thích thú. Cát Anh đúng là số một.

Phòng học của lớp Toán vẫn như mọi ngày, nhưng trống đã vào hơn mười phút mà vẫn chưa thấy cô Hàn Thủy đâu, Ngọc Vi sốt ruột xem đi xem lại đồng hồ, đúng lúc Nhật Nam định chạy xuống phòng giám thị thì cửa lại mở. Và....một cô giáo bước vào. Cả lớp Toán đứng hình.

- Giới thiệu với các em ,cô là Mai Vân giáo viên dạy môn Anh văn đồng thời....

- Cô Hàn Thủy đâu rồi ạ?

Cô ấy bị ốm hay sao mà cô lại dạy thay vậy?

- Lão bà bà ốm nặng không cô?

Cô Vân chưa kịp nói hết câu đã bị tụi nó ngồi phía dưới cướp lời, cả lớp Toán nháo nhào lên, lo lắng có, tò mò có, nhưng trên hết vẫn là cảm giác ấy.....sợ hãi. Chỉ có một người ngồi cuối lớp, vẫn lặng lẽ xem lại sách vở, như chưa hề có gì xảy ra.

RẦM

Bàn giáo viên rung lên, hai mắt cô Vân sòng sọc, kìm cơn giận xuống cô dằn giọng:

- Có định cho tôi nói nữa hay không hả? Tôi là giáo viên dạy Anh Văn mới đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của cái lớp này.Nghe rõ chưa có cần tôi nhắc lại hay không ? Này....này em làm cái gì thế.....này

Cô Vân chưa nói hết đã phải ngưng lại vì Nhật Nam đang bước dần ra khỏi phòng học, Cát Anh chạy lại, nhỏ níu tay cậu , hỏi nhẹ :

- Nam, cậu định làm gì vậy?

- Tớ lên phòng hiệu trưởng.

- Nam, không được, từ từ giải quyết được không.Cậu thử hỏi cô Vân xem đã...

Nhỏ lắc lắc đầu, nhìn cậu nài nỉ, Nam giật phăng tay nhỏ ra khỏi tay mình, cậu lớn giọng hơn:

- Tớ không thể để chuyện này xảy ra được, sao tự nhiên lại bắt cô Hàn Thủy nghỉ việc chứ.Người nên hỏi là người khác, cậu biết mà.

Cậu nhìn nhỏ, mắt buồn hơn, nhỏ khẽ gật đầu.Lần đầu tiên Nam không nghe lời Cát Anh nói, lần đầu tiên cậu buông tay nhỏ dễ dàng như vậy, cậu chạy ra khỏi lớp, để mặc cô Mai Vân vẫn chết sững như trời trồng, Cát Anh chạy theo, nhỏ cố níu cậu lại không được, vậy thì nhỏ sẽ đi theo cậu, các học viên trong lớp lần lượt rời khỏi chỗ, tiến thẳng về phòng hiệu trưởng. Hàn Tuyết là người cuối cũng, chân nhỏ vẫn bước đi. Một cảm giác gì đó dâng lên nghèn nghẹn, phải chăng nhỏ đã sai?

Lớp học vắng hoe, cô Mai Vân ngồi trên ghế giáo viên nhìn xuống , mắt mờ đục, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Thủ Học Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook