Chương 52
Chibin
27/07/2013
Anh Thư đang cảm thấy choáng ngợp trước những gì mình vừa nhìn thấy, không chỉ nhỏ mà tất cả các học viên còn lại đều có chung một tâm trạng như thế. Bảo Ngọc khẽ nhăn mặt, nhỏ lắc đầu nhìn cô bạn lớp trưởng:
- Mày nói không sai, đây quả là một nơi đặc biệt.
Hai từ đặc biệt thốt ra, khiến cho nhịp tim của Thư trong phút chốc ngưng lại, "đặc biệt" sao? đồng nghĩa với việc lớp Toán cũng đang được đối xử rất đặc biệt, điều gì khiến cho ban giám hiệu phải làm như thế. Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu nhỏ.
- Mày nghĩ sao? Thư, mày bị sao vậy.
Ngọc chau mày, nhỏ kéo giật chiếc áo của bạn, nhưng mắt Thư vẫn đăm đăm nhìn ngôi nhà được xây theo kiểu "đặc biệt" phía trước. Nhỏ từ từ tiến lại gần nó, mắt không chớp dù chỉ một giây. Bảo Ngọc chạy theo cố gắng níu bạn lại:
- Mày điên hả, vào đây đã nguy hiểm lắm rồi, còn muốn vào trong đó nữa, nhỡ ai phát hiện ra thì sao.
- Mày mặc kệ tao. Hôm nay tao phải biết được cái lớp chết tiệt ấy là cái thá gì mà học viện phải đối xử ưu đãi với chúng thế.
Bước chân Thư nhanh hơn, có cái gì đó đang thôi thúc nhỏ, khiến nhỏ muốn lật tung căn nhà phía trước lên .Có bàn tay ai đó kéo nhỏ , Thư khưng lại, mắt mở to xem kẻ nào dám phá ngang. Là Trúc Ly. Bàn tay Ly vẫn nắm chặt lấy tay Thư, hai mắt chạm nhau, tưởng chừng như có thể nhìn xuyên thấu người đối diện.
- Cậu định làm gì?
- Ngăn cậu trước khi quá muộn.
Trúc Ly đáp lại, không chút sợ hãi, nhỏ vẫn giữ chặt cánh tay Thư, khiến cho cô bạn lớp trưởng không thể bước tiếp. Giật thật mạnh tay mình ra khỏi tay cô bạn, Anh Thư như muốn điên lên, con mắt nhỏ sòng sọc, hằn một vài vệt đỏ tức giận:
- Cậu có buông ra không hả, cậu muốn tôi nổi khùng lên sao, đã vào tới đây rồi còn ngăn cái gì nữa.
- Bà chủ tịch và Hàn Tuyết sẽ không để yên cho cậu đâu.
Mắt ly đảo qua chỗ căn nhà rồi lại trở về vị trí vốn có. Anh Thư hơi cười, khóe miệng nhỏ nhếch lên đểu cáng, rèm mi phủ xuống che đi một đôi mắt đang nổi sóng cuồn cuộn:
- Sao cậu dám chắc.
- Đơn giản ...vì tôi là người của họ.
Đoàng
Trong phút chốc, tất cả các học viên còn lại của lớp 11 Anh chìm trong bể ngạc nhiên và sửng sốt.
o0o
Chiều buông nắng xuống sân trường, đôi bàn chân của Cát Anh vẫn bước đi đều đặn, bên cạnh nhỏ Hà Mi đang tíu tít nói chuyện rôm rả với Ngọc Vi. Nhỏ khẽ cười, nụ cười ngọt ngào và thuần khiết lạ.
Lá vàng rơi xuống, nhẹ nhàng như một khúc dạo đầu không tên của trời đông. Ngọn cỏ lung lay bay trước gió, khóm hoa cúc mùa thu đang ra những đợt hoa cuối cùng. Cảnh vật nên thơ và thật đẹp.
- Chiều nay đi chơi nhá ?
Cát Anh đột nhiên lên tiếng, khoảng không một chốc rơi vào trong im lặng. Ngọc Vi nháy mắt, nhỏ khoác lấy vai Hà Mi gật gù:
- Được đấy, đi chơi thôi.
Mi ái ngại nhìn bàn tay Vi đang đè nặng lên vai mình mếu mặt:
- Cậu có biết tay cậu nặng lắm không?
Trố hai con mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, thay vì rụt tay lại Ngọc Vi lại đè nó xuống, khiến cho Hà Mi phải gập người.
- Mi Khờ dạo này cậu giỏi nhỉ? Dám chọc điên người khác nữa cơ đấy.
- Vi ...Á đau , cậu thả tay tớ ra, á Vi....buông tớ ra, buông ra đi, cậu định đưa tớ đi đâu.
Trước cái mặt nhăn như khỉ ớt của Mi, Ngọc Vi lôi bạn đi xềnh xêch, giống như cái cách nhỏ vẫn hay làm. Cát Anh bước nhẹ theo sau , nhỏ khẽ cười.
Thế Bảo ngó nghiêng trước, nhìn Vi một chút sau đó quay sang nhìn Hà Mi, sau một hồi phân tích tình hình, cậu lại lắc đầu:
- Hai người đang đánh ghen hả?
Bốp
- Đánh ghen cái đầu ông ý.
Cuốn sách hạ cánh an toàn trên đầu Bảo, cậu nhăn mặt, , xoa xoa lại chỗ vừa mới trúng tên. Ngọc Vi cười ha hả, nhỏ vỗ ngực tự hào với chiến thắng vẻ vang lúc nãy:
- Ông không có cửa đâu nhé, đừng có mà mơ lung tung.
Bảo bĩu môi, dè chừng tránh xa Vi hai mét:
- Sau này bà hối cũng không kịp.Cái đồ bà chằn.
- Ông...
Bốp
Rầm
Bốp
Một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khiến cho các học viên còn lại trong lớp phải nhăn mặt. Thái Huy đứng ra giữa hắng giọng:
- Hai người có thôi đi không hả?
Bốp
Dĩ nhiên là cuốn sách Tiếng Anh cuối trên tay Vi dành cho cái đầu của cậu bạn, nhỏ chống nạnh hai tay,nguýt dài:
- Đây không thích làm gì được nhau.
- Bà đúng là không phải con gái.
Trước khi Vi định lên tiếng phản đối gay gắt lời Huy thì Nhật Nam đã ném cho cả ba một cái nhìn không mấy thiện cảm, cậu lăm le xuyên mắt qua chỗ Thế Bảo và Ngọc Vi, cuối cùng dừng lại chỗ Thái Huy đang đứng:
- Muốn cãi nhau phải không?
Ngọt quá. Ngọt đến mức da gà da vịt của Vi dựng đứng lên hết. Nhỏ cười xuề xòa, khẽ rút về một bên đứng sau lưng Cát Anh, nhìn Nam với ánh mắt trìu mến:
- Ấy ấy, bí thư bớt giận, bọn tớ tranh luận chứ đâu có cãi nhau.
- Đúng đúng.
Thế bảo gật đầu lia lịa, cảm tưởng như cái đầu có thể lúc lắc.Vi giương mắt lên, hằm hằm nhìn cậu bạn:
- Ai cho ông nói theo tôi hả?
- Lại định xâu xé phải không?
Nam "ác bá" lại một lần nữa lên tiếng, choán át khí thế hừng hực của cả hai bên, cậu đưa mắt về nhìn cả lớp sau đó từ từ phán:
- Chiều nay, hai giờ...chúng ta đi chơi.
Cả lớp gật đầu cái "rụp" vẻ như đang tuân lệnh, dù trong lòng đang vui đến mức muốn nhảy lên ôm cho Nam vài phát.
- Mày nói không sai, đây quả là một nơi đặc biệt.
Hai từ đặc biệt thốt ra, khiến cho nhịp tim của Thư trong phút chốc ngưng lại, "đặc biệt" sao? đồng nghĩa với việc lớp Toán cũng đang được đối xử rất đặc biệt, điều gì khiến cho ban giám hiệu phải làm như thế. Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu nhỏ.
- Mày nghĩ sao? Thư, mày bị sao vậy.
Ngọc chau mày, nhỏ kéo giật chiếc áo của bạn, nhưng mắt Thư vẫn đăm đăm nhìn ngôi nhà được xây theo kiểu "đặc biệt" phía trước. Nhỏ từ từ tiến lại gần nó, mắt không chớp dù chỉ một giây. Bảo Ngọc chạy theo cố gắng níu bạn lại:
- Mày điên hả, vào đây đã nguy hiểm lắm rồi, còn muốn vào trong đó nữa, nhỡ ai phát hiện ra thì sao.
- Mày mặc kệ tao. Hôm nay tao phải biết được cái lớp chết tiệt ấy là cái thá gì mà học viện phải đối xử ưu đãi với chúng thế.
Bước chân Thư nhanh hơn, có cái gì đó đang thôi thúc nhỏ, khiến nhỏ muốn lật tung căn nhà phía trước lên .Có bàn tay ai đó kéo nhỏ , Thư khưng lại, mắt mở to xem kẻ nào dám phá ngang. Là Trúc Ly. Bàn tay Ly vẫn nắm chặt lấy tay Thư, hai mắt chạm nhau, tưởng chừng như có thể nhìn xuyên thấu người đối diện.
- Cậu định làm gì?
- Ngăn cậu trước khi quá muộn.
Trúc Ly đáp lại, không chút sợ hãi, nhỏ vẫn giữ chặt cánh tay Thư, khiến cho cô bạn lớp trưởng không thể bước tiếp. Giật thật mạnh tay mình ra khỏi tay cô bạn, Anh Thư như muốn điên lên, con mắt nhỏ sòng sọc, hằn một vài vệt đỏ tức giận:
- Cậu có buông ra không hả, cậu muốn tôi nổi khùng lên sao, đã vào tới đây rồi còn ngăn cái gì nữa.
- Bà chủ tịch và Hàn Tuyết sẽ không để yên cho cậu đâu.
Mắt ly đảo qua chỗ căn nhà rồi lại trở về vị trí vốn có. Anh Thư hơi cười, khóe miệng nhỏ nhếch lên đểu cáng, rèm mi phủ xuống che đi một đôi mắt đang nổi sóng cuồn cuộn:
- Sao cậu dám chắc.
- Đơn giản ...vì tôi là người của họ.
Đoàng
Trong phút chốc, tất cả các học viên còn lại của lớp 11 Anh chìm trong bể ngạc nhiên và sửng sốt.
o0o
Chiều buông nắng xuống sân trường, đôi bàn chân của Cát Anh vẫn bước đi đều đặn, bên cạnh nhỏ Hà Mi đang tíu tít nói chuyện rôm rả với Ngọc Vi. Nhỏ khẽ cười, nụ cười ngọt ngào và thuần khiết lạ.
Lá vàng rơi xuống, nhẹ nhàng như một khúc dạo đầu không tên của trời đông. Ngọn cỏ lung lay bay trước gió, khóm hoa cúc mùa thu đang ra những đợt hoa cuối cùng. Cảnh vật nên thơ và thật đẹp.
- Chiều nay đi chơi nhá ?
Cát Anh đột nhiên lên tiếng, khoảng không một chốc rơi vào trong im lặng. Ngọc Vi nháy mắt, nhỏ khoác lấy vai Hà Mi gật gù:
- Được đấy, đi chơi thôi.
Mi ái ngại nhìn bàn tay Vi đang đè nặng lên vai mình mếu mặt:
- Cậu có biết tay cậu nặng lắm không?
Trố hai con mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, thay vì rụt tay lại Ngọc Vi lại đè nó xuống, khiến cho Hà Mi phải gập người.
- Mi Khờ dạo này cậu giỏi nhỉ? Dám chọc điên người khác nữa cơ đấy.
- Vi ...Á đau , cậu thả tay tớ ra, á Vi....buông tớ ra, buông ra đi, cậu định đưa tớ đi đâu.
Trước cái mặt nhăn như khỉ ớt của Mi, Ngọc Vi lôi bạn đi xềnh xêch, giống như cái cách nhỏ vẫn hay làm. Cát Anh bước nhẹ theo sau , nhỏ khẽ cười.
Thế Bảo ngó nghiêng trước, nhìn Vi một chút sau đó quay sang nhìn Hà Mi, sau một hồi phân tích tình hình, cậu lại lắc đầu:
- Hai người đang đánh ghen hả?
Bốp
- Đánh ghen cái đầu ông ý.
Cuốn sách hạ cánh an toàn trên đầu Bảo, cậu nhăn mặt, , xoa xoa lại chỗ vừa mới trúng tên. Ngọc Vi cười ha hả, nhỏ vỗ ngực tự hào với chiến thắng vẻ vang lúc nãy:
- Ông không có cửa đâu nhé, đừng có mà mơ lung tung.
Bảo bĩu môi, dè chừng tránh xa Vi hai mét:
- Sau này bà hối cũng không kịp.Cái đồ bà chằn.
- Ông...
Bốp
Rầm
Bốp
Một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khiến cho các học viên còn lại trong lớp phải nhăn mặt. Thái Huy đứng ra giữa hắng giọng:
- Hai người có thôi đi không hả?
Bốp
Dĩ nhiên là cuốn sách Tiếng Anh cuối trên tay Vi dành cho cái đầu của cậu bạn, nhỏ chống nạnh hai tay,nguýt dài:
- Đây không thích làm gì được nhau.
- Bà đúng là không phải con gái.
Trước khi Vi định lên tiếng phản đối gay gắt lời Huy thì Nhật Nam đã ném cho cả ba một cái nhìn không mấy thiện cảm, cậu lăm le xuyên mắt qua chỗ Thế Bảo và Ngọc Vi, cuối cùng dừng lại chỗ Thái Huy đang đứng:
- Muốn cãi nhau phải không?
Ngọt quá. Ngọt đến mức da gà da vịt của Vi dựng đứng lên hết. Nhỏ cười xuề xòa, khẽ rút về một bên đứng sau lưng Cát Anh, nhìn Nam với ánh mắt trìu mến:
- Ấy ấy, bí thư bớt giận, bọn tớ tranh luận chứ đâu có cãi nhau.
- Đúng đúng.
Thế bảo gật đầu lia lịa, cảm tưởng như cái đầu có thể lúc lắc.Vi giương mắt lên, hằm hằm nhìn cậu bạn:
- Ai cho ông nói theo tôi hả?
- Lại định xâu xé phải không?
Nam "ác bá" lại một lần nữa lên tiếng, choán át khí thế hừng hực của cả hai bên, cậu đưa mắt về nhìn cả lớp sau đó từ từ phán:
- Chiều nay, hai giờ...chúng ta đi chơi.
Cả lớp gật đầu cái "rụp" vẻ như đang tuân lệnh, dù trong lòng đang vui đến mức muốn nhảy lên ôm cho Nam vài phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.